MÁU THỜI GIAN - Trang 354

Marion nghe lời và kéo lớp da ra. Nó vừa rách vừa kêu rẹt rẹt.
“Được rồi,” Georges ra lệnh.
Ông cúi xuống và đưa ngón tay lục tìm dưới lớp da rách.
“Đây rồi…”
Ông già lôi ra một bức ảnh cũ màu nâu xám.
“Đây, cô xem đi. Đây là Jeremy Matheson.”
Marion cầm lấy bức ảnh và khám phá các đường nét của tác giả với đôi

chút e sợ. Ông ta có vẻ ngoài như ông ta tự tả, điển trai, tuy nhiên sắc mặt
làm tối khuôn mặt. Thật ra, còn có thể nói đó là những đường nét gây lo
ngại. Một tia sáng không thể nắm bắt lộ ra trên đôi mắt, vừa mơ hồ vừa bất
ổn như trong các bức ảnh toàn ký, nét biểu cảm của khuôn mặt thay đổi khi
ta thay đổi góc nhìn. Một cơn giận lạnh lùng, thường trực, Marion nhận
định mà không lấy làm chắc chắn. Hoặc là nỗi đau khổ còn sót lại, thứ
đang gặm mòn ông ta.

Một linh tính khác chợt nảy ra trong cô. Xáo trộn hơn. Ánh mắt đó là ánh

mắt của một cơ thể không hồn đang trôi nổi trong sâu thẳm con người ông
ta. Ánh mắt của tâm hồn ông ta. Trong mắt ông ta có một quầng sáng đáng
sợ, quầng sáng của một lương tâm đã chết từ lâu, bỏ mặc cho thể xác trôi
nổi. Ông ta ngụ trong xác của chính mình. Bên cạnh Jeremy là một phụ nữ
tuyệt đẹp. Marion nhận ra bà không khó khăn gì. vẻ lịch lãm và dữ dội in
đậm trên các đường nét của bà. Jezabel.

Bức ảnh được chụp trên một bãi biển. Jeremy mặc quần bơi, là một cái

quần soóc dài, hợp với thời trang bấy giờ, lộ ra một bộ ngực vằn vện những
vết phồng rộp kéo dài.

Marion lật xem phía sau bức ảnh.
‘Alexandria, tháng Chín năm 1926.’
“Khi tôi tìm thấy nó, bức ảnh được dùng để đánh dấu trang trong cuốn

sổ,” Georges bình luận. “Một sai lầm của Jeremy, phạm phải do tình cảm
hắn dành cho Jezabel.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.