MÁU THỜI GIAN - Trang 365

Dòng chữ mạ vàng tên sách thoáng lấp lánh dưới tia sáng hiếm hoi đó.
Chuyện kể về Arthur Gordon Pym.
Nhan đề một cuốn tiểu thuyết dài dùng để che giấu một cuốn nhật ký.
Grégoire lại gần, cậu ngồi xuống ghế băng.
Một bàn tay với lớp da nhăn nhúm, mạch máu nổi rõ, rất nhiều vết đồi

mồi, đặt lên cuốn sách.

“Cháu nói với cô ấy chưa?” Giọng nói dịu dàng hỏi, có chút âm sắc nước

ngoài.

Grégoire quay sang ông già.
“Rồi ạ.”
Joe gật đầu. Ông đợi một lúc lâu, để mặt trời sưởi ấm mình một chút.
“Ông nghĩ việc đó là hữu ích ư?” Cuối cùng Grégoire hỏi. “Việc nói như

thế với cô Marion ấy.”

“Phải. Việc đó là hữu ích.”
“Tại sao? Cháu không chắc lắm… Sự thật không có…”
“Sự thật ư? Rốt cuộc thì sự thật là gì? Cháu nói cho ta xem nào?”
Bằng giọng uyên bác và ung dung, ông già nhắc lại điều ông vẫn chiêm

nghiệm bấy lâu:

“Một câu chuyện hư cấu, chỉ cần ta tin vào nó chút ít, sẽ biến thành sự

thật. Sự thật của một người. Nhưng chỉ là một sự thật trong mắt người đó,
chắc chắn rồi. Cũng chắc chắn như một người chứng kiến một phép lạ, nhìn
thấy hiện thân của Đức Mẹ Đồng Trinh, sẽ thực sự tin vào những gì người
đó đã thấy, không coi trọng những ý kiến khác, tất cả nằm ở sự tập trung.
Vượt khỏi các nguyên tắc lớn lao của thế giới chúng ta, không chỉ có một
sự thật chung cho tất cả, mà có những sự thật của riêng mỗi người. Và mỗi
cá thể trên hành tinh này có một sự thật cho riêng mình…”

Joe thưởng thức ánh nắng thêm một lát nữa.
“Hãy để cô ấy lựa chọn sự thật của mình,” ông nói thêm. “Đôi khi chỉ

cần tìm ra ý nghĩa ẩn sau các dòng chữ. Hãy chú tâm, và cô ấy sẽ biết mình
phải tin vào điều gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.