từ đó không ai lại dám khuyên hắn nạp phi, chỉ là đối với Hoàng Hậu càng
trở nên bất mãn.
“Lại đây, Tiểu Tỳ, bên này.” Phong Quang cầm trống lắc, đùa với bé con
còn không cao đến hông mình.
“Hoàng Hậu… Hoàng Hậu…” Đứa nhỏ lớn hơn hay tuổi ngọt ngào chạy
tới, kêu hai chữ này cũng chưa rành mạch, bé ôm lấy chân Phong Quang,
“Con muốn… cho Tiểu Tỳ.”
“Con muốn à, cho con.” Phong Quang ngồi xổm xuống, đem trống lắc
cho bé, thuận tay véo một bên mặt tròn xoe của bé.
Tiểu Tỳ là con trai của Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai, nghĩ lại hai năm
kia, lần đầu tiên Phong Quang nhìn đến mặt thật của Thiên Thiên Vạn cũng
lắp bắp kinh hãi, vốn thật sự nghĩ hắn là một nam tử trung niên râu ria xồm
xàm, ai dè hắn lại là một thanh niên tuấn tú, có thể cùng Lạc Mai sinh hạ
một nhi tử đáng yêu như vậy.
Tiểu Tỳ đang cùng Phong Quang đùa giỡn, Lạc Mai từ một bên vội vàng
đi đến lấy khăn tay ra xoa xoa tay Tiểu Tỳ vừa mới chơi đùa mà dính bùn
đất, “Cẩn thận một chút, coi chừng làm dơ y phục của Hoàng Hậu.”
“Nương… Tiểu Tỳ không có bẩn.” Bé mở to mắt làm mặt đáng thương.
Tâm Phong Quang đều mềm xuống, ôm bé an ủi: “Tiểu Tỳ không bẩn, là
nương con chuyện bé xé to thôi, phải không?”
“Dạ!” Tiểu nam hài liên tục gật đầu, bời vì tìm được đồng minh rồi, bé
rất đắc ý nhìn về phía mẫu thân của mình.
“Hoàng Hậu…” Lạc Mai vừa định nói Phong Quang vài câu không nên
quá sủng Tiểu Tỳ, kết quả nhìn thấy nam nhân phía sau Phong Quang, thần