MÁY ẢNH MA ÁM - Trang 89

Cụt cả hứng, làm gì mà lạnh lùng thế. Xã hội bây giờ đúng là lắm

kẻ kì lạ, người khó gần bây giờ không thiếu. Là người thông minh sẽ
biết cách thể hiện bằng cử chỉ hành động mà không nhất thiết cái
gì cũng phải nói. Không nên để bối cảnh xã hội ảnh hưởng đến tính
cách, làm mất đi cái tôi riêng của mỗi người. Nói hay vậy thôi chứ
một sự thật cay đắng là tôi cũng đã làm được đâu.

Có tiếng hát bài Dạ Hương của Châu Kiệt Luân…

Một cái áo trắng vụt qua, không còn thấy hai chị em họ đâu nữa.

Có lẽ họ vừa rẽ vào nhà ai đó.

Tôi nghêu ngao theo lời bài hát. Trước đây tôi nhìn Châu Kiệt

Luân đặc biệt ác cảm, thấy cậu này cố ý tỏ vẻ ta đây nhìn rất ngứa
mắt. Nhưng đâu đâu bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy nhạc
của anh ta. Dần dần tôi cũng thấy nghe hay. Ca từ đẹp đẽ của
Phương Văn Sơn kết hợp với chất giọng hoài cổ của Châu Kiệt Luân
nghe thì rất tuyệt, rất có hồn, rất hàm xúc. Cũng có lẽ ai đó nói
đúng: thập kỉ này không có Châu Kiệt Luân thì xã hội thật là tẻ nhạt.

Ông lão ở phòng trực ban hỏi thăm "Dậy sớm thế?". Tôi hay đến

chỗ ông nhận thư nên quan hệ khá thân thiết. Người có tuổi rồi ngủ
không nhiều thường dậy rất sớm.

"Vâng ạ! Cháu chơi cả đêm, nào đã ngủ đâu".

Nghe tôi nói vậy ông ngọt nhạt.

"Cái thằng bé này, còn trẻ phải biết giữ sức khỏe, phải lo mà làm

việc đi chứ".

"Cháu biết rồi ạ", tôi gật đầu lia lịa. Có vẻ không nên nói với

người già về việc chơi trò chơi mới đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.