MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 115

đón, nói như đã từ lâu mới gặp lại: "Tiểu Tiêu à, cuối cùng cũng trông được
con xuất hiện."

Hành động coi như Trình Hậu Thần không tồn tại đó thực tế là đang

tuyên bố sự thân mật với lão Trình. Trình Tiêu hiểu. Cô rút tay ra khỏi tay
bà ta, nói thẳng không hề kiêng kỵ: "Ngay cả bố mẹ cháu cũng không trông
chờ gì cháu về, chê cháu phiền phức, dì trông chờ cháu làm gì."

Nghê Nhất Tâm lúc nghe thấy từ "bố mẹ" thì sắc mặt hơi thay đổi,

nhưng bà ta khống chế rất tốt, gần như trong tích tắc đã hồi phục lại như
thường, nhiệt tình gọi Trình Tiêu, "Ngồi cạnh dì đi".

Trình Tiêu lại ngồi xuống chỗ cách bà ta một ghế: "Cháu thuận tay

trái, ngồi gần sẽ không gắp được thức ăn."

Nghê Tiêm đi lại gần Trình Hậu Thần, nói với vẻ chu đáo: "Chú Trình,

chú ngồi đi ạ." Khi Trình Hậu Thần ngồi xuống mới đưa ánh mắt sang
Trình Tiêu: "Về rồi hả, Tiểu Tiêu?"

Trình Tiêu tỏ ra bình thường, giọng nhàn nhạt: "Lâu quá không gặp,

Nghê Tiêm."

Trình Hậu Thần không hề tỏ ra bất mãn vì vẻ hờ hững cố ý của cô với

Nghê Nhất Tâm, chỉ nói: "Lúc trước đều gọi là anh Nghê Tiêm, anh Nghê,
sao bỗng dưng thay đổi rồi?"

Không đợi Trình Tiêu phản bác, Nghê Tiêm đã nói: "Không sao ạ, cô

ấy quen thế nào thì cứ gọi thế ấy."

Trình Tiêu nói ngắn gọn: "Thói quen cũng như sở thích, sẽ thay đổi

theo thời gian."

Nghê Tiêm không nói gì. Trình Hậu Thần lại như nghe được ngụ ý

trong đó, trừng mắt với con gái rượu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.