MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 207

Phùng Tấn Kiêu cao lớn cũng đi ra theo họ, nghe Tiêu Ngữ Hành nói

nhỏ "đây là anh trai em", anh ta đang mặc thường phục liền chìa tay ra với
Cố Nam Đình: "Chào anh, tôi là Phùng Tấn Kiêu!"

Phùng Tấn Kiêu! Phùng Tấn Kiêu! Cha của đứa cháu gái chưa đầy

năm tuổi đáng yêu của anh, người đàn ông mà cô em gái anh đã bảo vệ
mười sáu năm yêu sâu đậm. Thật là... lâu quá không gặp! - Cố Nam Đình
nhìn anh ta chăm chú, trầm mặc.

Sáng sớm mùa hạ, một tia nắng mới hé xuyên qua cửa kính chiếu vào

trong, bóng hai người đàn ông bị kéo dài trên nền gạch sạch sẽ, tỏ rõ sự đối
đầu lúc này của họ, yên tĩnh nhưng căng thẳng.

Lần đầu gặp nhau vào bảy năm trước, họ cũng đứng đối mặt nhau thế

này. Sau đó, Cố Nam Đình đột ngột ra tay, một cú đấm nặng nề "chăm sóc"
gương mặt Phùng Tấn Kiêu. Nhanh nhẹn mạnh mẽ, không hề nương tay.
Phùng Tấn Kiêu đương nhiên không ngồi chờ chết, trả đòn là phản ứng bản
năng. Cứ thế, trong Cổ Thành, trong màn đêm, hai người đàn ông đã đại
chiến cùng nhau.

Lúc này, ánh mắt Cố Nam Đình rơi xuống miếng băng trên mu bàn tay

phải của Phùng Tấn Kiêu - cũng giống như lúc đó, anh ta cũng bị thương,
là để bảo vệ Tiêu Ngữ Hành? Sao những gì người khác trải qua, chi tiết đều
đúng cả, chỉ duy anh là không? Sự khó hiểu lúc này khiến thần sắc Cố Nam
Đình càng trở nên nặng nề.

Tiêu Ngữ Hành thao láo mắt nhìn Cố Nam Đình, chờ anh chìa tay ra.

Trong thời gian chờ đợi, Phùng Tấn Kiêu cũng cố chấp để mặc bàn tay

mình đờ ra giữa không trung, mặc mọi sự ngượng ngùng.

Cuối cùng, Cố Nam Đình giơ tay, siết mạnh bàn tay phải bị thương bởi

dao của anh ta, "Ngưỡng mộ đại danh cảnh sát Phùng đã lâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.