MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 232

"Lại là hai tiếng!" Người không chịu đựng nổi trước tiên là Thời

Minh, "Thế chúng ta nãy giờ đợi là phí công sao? Đài chỉ huy làm ăn đàng
hoàng chút được không?"

Trình Tiêu trầm tư, như đã dự đoán từ trước.

Lâm Nhất Thành vẫn không có ý cho khách xuống máy bay. Anh ta

tiến hành phát loa cơ trưởng lần một: "Thưa quý khách, tôi là cơ trưởng
chuyến bay này, xin cáo lỗi cùng quý khách..."

Không cần nghĩ cũng biết, sau thông báo đó, cho dù ngồi trong buồng

lái, nhắm mắt không tưởng tượng đến cảnh hành khách kêu lên thất vọng,
thì các tiếp viên hàng không trực tiếp cũng chẳng thể phớt lờ. Đối mặt với
sự chỉ trích giận dữ của hơn một trăm người, rõ ràng họ không cười nổi mà
cũng không dám tỏ thái độ gì, mà chỉ liên tục giải thích, liên tục xin lỗi.

Họ có gì sai chứ? Người bị trận bão này trì hoãn không chỉ có hành

khách, mà cũng bao gồm cả họ nữa.

Trình Tiêu ra khỏi buồng lái, nhìn thấy tiếp viên trưởng giữ tư thế cúi

người rất lâu thì chợt hiểu ra, tại sao có tiếp viên hàng không không muốn
người khác đề cập tới công việc của mình. Nếu không thể tránh né thì thà
nói bản thân là nhân viên phục vụ chứ cũng không muốn nói mình là tiếp
viên hàng không. Vì trong mắt người khác, đằng sau nghề nghiệp trông thì
cao quý đó có bao nhiêu sự chua chát và bất lực không thể cho ai biết.
Nhưng lại chẳng cách nào giải thích với họ.

Nhìn những ánh mắt mong chờ hoặc phẫn nộ, và cả những tiếng trách

móc, chất vấn liên tục, Trình Tiêu nhìn mọi người bằng vẻ mặt lạnh lẽo
không thể động chạm, "Tôi là cơ phó phụ trách chuyến bay này, cơ trưởng
bảo tôi đến thông báo với mọi người là anh ấy mới hỏi thăm kiểm soát viên
không lưu, thứ tự bay của chúng ta đã xếp ở mười lượt đầu. Còn máy bay
của chúng ta vẫn giữ trạng thái làm xong mọi thủ tục, lúc nào cũng có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.