MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 332

Hạ Chí cuối cùng cũng biết trước mỗi chuyến bay, các nhân viên cơ vụ

huơ tay dưới mặt đất đã bắt đầu một ngày làm việc của họ thế nào. Nhưng
cô không có nhiều thời gian để nhìn máy bay Trình Tiêu bay xa hơn, cũng
không nghĩ ngợi gì nhiều đã bắt đầu bận rộn cùng đám Nghê Tiêm. Vì sau
khi chuyến bay sớm cất cánh, còn có mười mấy chuyến bay khác sắp sửa
bay đến, mà thời gian chỉnh sửa ngừng đậu cũng ngắn, nếu không thể hoàn
thành mọi công việc trong thời gian có hạn thì sẽ dẫn đến những chuyến
bay sau đó sẽ bị chậm trễ.

Rõ ràng là mùa đông, công việc làm ngoài trời âm mười mấy độ, thế

mà đồng phục của các nhân viên cơ vụ tham gia hội nghị, bao gồm cả Nghê
Tiêm trong đó, lại ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt. Đến tận bốn rưỡi chiều, tổ
bay của Lâm Nhất Thành và Trình Tiêu đáp xuống thành phố G, Nghê
Tiêm lại dẫn người đến tiến hành công tác bảo trì, tu sửa sau chuyến bay.
Dáng vẻ anh ta đích thân thực hiện, không tỏ ra cao ngạo vì là kỹ sư
trưởng, cũng hoàn toàn không giống đang tiến hành giao lưu hoặc chỉ đạo,
mà chỉ đơn thuần là làm công việc của một kỹ sư máy bay, nghiêm túc và
cần mẫn, chuyên nghiệp và kính nghiệp.

Hạ Chí biết sự cần mẫn đó không liên quan gì đến Trình Tiêu, mà đó

là tình yêu dành cho công tác cơ vụ của Nghê Tiêm. Cô đứng trên bãi đáp
máy bay rộng lớn, cảm nhận chân thực một ngày thực sự của một cơ vụ.
Đối với cơ vụ, cô đã có sự hiểu biết sâu sắc hơn. Còn về Nghê Tiêm, sau
công việc phỏng vấn cả ngày hôm đó xong, cô đã đưa cho anh ta một chai
nước.

Nghê Tiêm mở ra rồi uống một hơi hết cả chai, sau đó mới nói: "Cám

ơn."

Hạ Chí nói: "Đã là kỹ sư trưởng rồi, có cần thiết phải liều mạng thế

không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.