MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 463

Cố Nam Đình không kịp nói cho anh ta biết vợ chồng người bác của

Hách Nhiêu đã bị hãm hại, cùng Phùng Tấn Kiêu và Trình Tiêu tranh thủ
từng giây chạy tới đó.

Vào phạm vi Tây Thành, Cố Nam Đình bỗng yêu cầu: "Mở còi báo

động, càng to càng tốt."

Trong tiếng còi hụ của cảnh sát, Cố Nam Đình tới đó trước. Trong ngõ

hẻm chật hẹp, chiếc xe không vào được, ba người liền xuống xe chạy vào
trong.

Phùng Tấn Kiêu là người đầu tiên lao vào, anh nhìn thấy Hách Nhiêu

toàn thân đẫm máu nằm dưới đất, còn người phụ nữ quỳ gối ngồi cạnh cô
đang khóc nức nở. Phùng Tấn Kiêu đưa tay lên mũi Hách Nhiêu, xác định
vẫn còn thở, anh bế bổng Hách Nhiêu lên chạy ra ngoài, cùng lúc gọi Cố
Nam Đình: "Lái đi."

Trình Tiêu phụ đỡ lấy Hách Nhiêu, theo hai người đàn ông lên xe.

Hình Đường cũng tới nơi, đi cùng họ tới bệnh viện.

Trên đường đi, Trình Tiêu cởi áo khoác đắp lên người Hách Nhiên, hỏi

một câu mà hai người đàn ông không dám hỏi, "Cô không sao chứ, vẫn ổn
chứ?"

Hách Nhiên ôm Hách Nhiêu, lặp đi lặp lại: "Nhiêu Nhiêu đỡ đạn cho

tôi, là tôi hại nó, đều tại tôi..."

Chuyện đã xảy ra như thế. Ngoại trừ tiếng còi hụ vang vọng đã khiến

bọn cướp từ bỏ ý định làm nhục Hách Nhiên, không có gì khác thay đổi.

Khi Hách Nhiêu được đẩy vào phòng cấp cứu, Phùng Tấn Kiêu bắt tay

vào làm việc, Trình Tiêu đi hiến máu cho Hách Nhiêu, Cố Nam Đình mới
nghĩ ra, hôm nay là: Mùng mười tháng mười âm lịch. Vụ án Song Thập đã
đến như vậy! Anh dựa vào tường, bải hoải trượt xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.