MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 594

Anh không xử lý chuyện này dưới lập trường của bất kỳ ai, mà đơn

thuần là suy nghĩ dưới góc độ của người trong cuộc là Trình Tiêu.

Cô ấy là người lớn, nhưng trong mắt bố mẹ, cô vẫn là một đứa bé.

Trình Hậu Thần chậm rãi quay lại, nhìn Cố Nam Đình bằng ánh mắt sâu
thẳm, phức tạp, dường như đang hỏi dò chàng trai trẻ trước mặt, thật sự
phải làm thế sao? Thật sự chỉ có con đường tàn nhẫn đó phải đi sao?

Cố Nam Đình đặt lại tập báo cáo lên bàn, anh đi đến trước cửa sổ, đưa

đôi tay nắm lấy bàn tay già nua của Trình Hậu Thần, giọng anh kiên định:
"Trình Tiêu mà cháu quen biết, ổn mà."

Từ Trình gia ra, Cố Nam Đình một mình đứng ở bờ sông rất lâu, đến

khi Trình Tiêu gọi điện, báo cáo với anh: "Hạ cánh, bình an." Anh mới giật
mình, dịu dàng hỏi như trước nay vẫn thế: "Có mệt không?"

Trình Tiêu đã tới khách sạn, bên kia rất yên tĩnh khiến giọng nói của

cô càng trở nên trong trẻo, vui tai: "Chuyến này chỉ bay sáu tiếng, nếu mệt
thì là biến tướng thừa nhận năng lực bay của em không đủ?"

Nếu là trước đây, nghe câu nói đó, Cố Nam Đình nhất định sẽ đùa cô

vài câu, bây giờ chỉ thấy xót xa.

Đưa mắt nhìn ra mặt sông phía xa, anh nói với cô trong đêm khuya

tĩnh lặng: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai về thì đến văn phòng anh lấy đơn
nhé."

Trình Tiêu không hiểu: "Đơn gì cơ?"

Cố Nam Đình cố nói bằng giọng nhẹ nhõm để cô không nhận ra điều

gì bất thường, "Bay hết ngày mai là đủ một trăm giờ bay, có thể làm đơn
xin sát hạch lần một mà?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.