MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 125

- Linh nó không chịu tiếp điện thoại của mình.
Ngọc giả vờ ngạc nhiên:
- Nhưng anh điện thoại cho cô ấy làm gì?
- Ngọc hiểu chọ Văn phòng của mình mà không có Linh là không điều
hành được. Thật vậy, mới có một tuần mà Ngọc biết không mình muốn
phát điên lên. Bằng mọi giá phải kéo cô ấy về giúp mình mới được.
- Chỉ có vậy thôi à?
- Vâng, Linh là một phụ tá đắc lực cho mình.
Ngọc suy nghĩ một chút nói:
- Tôi sẵn sàng làm thuyết khách cho anh, nhưng còn chuyện thành công hay
không là còn phải xét lại... Bởi vì mình thấy chuyện này khó quá. Vì Linh
đã thề với mình là sẽ chẳng bao giờ quay lại làm việc với anh.
- Tôi có làm gì sai đâu mà Linh lại thù tôi như vậy?
- Tôi không biết. Bích Ngọc lắc đầu nói - Tôi nghĩ là chuyện của hai người
phải rành hơn cả tôi chứ? Hay là thế này, đích thân anh đi tìm gặp Linh đi,
xuống nước với cô ấy mấy câu là xong ngay chứ gì?
Thiên Bạch thiểu não.
- Nhưng cô ấy đâu có chịu tiếp tôi đâu. Cô ấy cứ lẩn tránh.
- Mà anh đã thử chưa?
- Chưa, nhưng tôi biết chắc là như vậy.
- Chưa mà bảo là chắc? Làm sao anh dám cả quyết thế?
- Bởi vì tôi biết là Linh rất giận tôi.
- Anh biết rõ vậy à?
Câu hỏi của Ngọc làm Thiên Bạch lúng túng. Ngọc lại nói:
- Đấy, rõ ràng là anh đã biết cả nguyên nhân. Vậy thì tại sao không dùng
thuốc chữa ngay?
- Bích Ngọc này!
Thiên Bạch ngập ngừng, nhưng Ngọc đã nói ngay:
- Anh Bạch. Tôi đã nói với anh bao nhiều lần rồi. Anh cũng biết tôi là con
người cố chấp, khó thay đôi. Tôi đã quyết định rồi anh còn chờ đợi gì? Xin
hãy hiểu mà tha thứ cho tôi
Thiên Bạch thở dài, thật lâu mới nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.