MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 134

Chiến nói phải. Ta không có tình cảm. Thì sợ gì mà phải trốn lánh. Như vậy
càng cho thấy là ta mặc cảm, lo xa, bằng không thì... Không! Không được...
Bích Ngọc vội vã lắc đầu. Ta chỉ có một tình yêu duy nhất và ta đã cho Chí
Hào rồi.
Ngọc cố biện hộ.
- Anh biết đấy. Anh cứ muốn gặp tôi. Nhưng nào... Tôi cũng có công việc
của mình. Tôi nào phải lúc nào cũng rảnh rỗi đâu?
- Vâng, nhưng nếu rảnh là Ngọc nhận lời chứ?
- Thôi được, Bích Ngọc cắn nhẹ môi - Mà cũng nào nhất thiết là gặp một
mình tôi. Anh có thể hẹn cả Di, Triết, Thiên Bạch và Linh càng đông càng
vui chứ.
Nhưng Chiến lại nói:
- Đông người quá tôi lại cảm thấy lạc lõng thế nào đấy.
- Nhưng họ cũng là bạn tốt của mình.
Chiến chợt hỏi:
- Khả Di và Triết hình như có chuyện trục trặc đấy. Tôi đã gặp Khả Di một
mình uống rượu ở quán.
- Làm gì có chuyện đó? Bích Ngọc không tin - Họ đang yêu nhau một cách
nồng nàn. Không có gì làm họ phân cách được.
Chiến lắc đầu.
- Chắc chắn là Khả Di có nỗi khổ tâm nào đó mà không tiện nói ra.
Ngọc suy nghĩ rồi nói:
- Để bao giờ gặp cô ấy tôi hỏi xem? Chứ Triết là con người giàu tình cảm,
nhất là với Di, Triết không bao giờ để Di phải buồn phiền hay thua thiệt.
- Có khi chuyện không phải do Triết gây ra thì sao?
Bích Ngọc suy nghĩ rồi thở dài:
- Đúng ra thì... trên đời này có tình yêu nào hoàn toàn trọn vẹn? Con thuyền
nào đi biển lại mãi mãi không gặp bão tố?
Chiến chợt hỏi:
- Còn chuyện giữa Thiên Bạch và Linh đã đi đến đâu rồi?
Bích Ngọc cười:
- Thiên Bạch đã tìm thấy chân lý, và bây giờ họ đang vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.