MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 132

- Được à? Thù Chiến cười - Tại vì lâu nay đâu có được Ngọc mời đâu.
Ngọc nhún vai.
- Bạn bè lâu quá rồi, còn phải chờ mời nữa sao?
Thù Chiến chợt hỏi:
- Ngọc biết tôi là ai không?
- Thì là Thù Chiến. Một người bạn.
- Vậy mà tôi tưởng là... Ngọc cứ xem tôi như một chiếc bóng của Chí Hào
thôi.
Bích Ngọc chau mày, rồi nói:
- Tôi là người rất công bằng, tôi chỉ xem anh là Thù chiến thôi.
- Như vậy là tôi thấy vui rồi.
- Vậy anh lên nhà nhé?
- Thôi đã khuya rồi... Tôi không dám phiền đâu.
Ngọc cười nói:
- Cùng nhờ anh Thiên Bạch báo cho biết là anh đứng dưới này bằng không
tôi nào có biết đâu.
- Tôi cũng không có ý định gặp Ngọc. Chiến lắc đầu nói - Đứng ở đây một
chút cũng thấy thoải mái. Tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Bích Ngọc thở dài, chủ động hỏi:
- Chúng ta cùng đi bộ một chút nhé.
- Có tiện cho Ngọc không?
Ngọc cười:
- Sao lúc nào anh cũng có vẻ khách sáo như vậy, chúng ta là bạn cơ mà?
Thù Chiến thú nhận:
- Biết vậy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy Ngọc xa cách tôi làm
sao đấy.
- Tại anh nghĩ vậy.
- Ngọc chỉ xem tôi là cái bóng của người khác, dù trên đầu môi Ngọc đã
phủ nhân chuyện đó.
- Anh đã sai về tôi.
- Tôi không biết, nhưng với tôi, tôi vẫn giữ cái lập trườing cũ về tình yêu.
Tình yêu? Bích Ngọc nghe nói mới giật mình? anh chàng sắp sửa tỏ bày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.