MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 130

o0o
Có tiếng chuông cửa reo.
Bích Ngọc bước ra mở cửa. Thiên Bạch đang đứng bên ngoài. Lâu lắm rồi
mới thấy Bạch đến chơi.
Bạch hôm nay có vẻ thật vui. Nhưng vui đó cũng pha chút ngượng ngùng.
- Tôi có thể vào được chứ?
Bích Ngọc cười. Mặc dù bấy giờ đã hơn chín giờ khuya.
- Đương nhiên rồi.
Và nàng nhường để Bạch bước vào trước. Ngọc biết giờ này mà Bạch đến
kiếm hẳn là phải có chuyện gì.
Bạch ngồi một lúc mới lên tiếng:
- Tôi đã làm lành với Linh.
- Vậy à? Thế thì tốt. Ngọc cười nói - Tôi đã biết chắc là cô ấy chờ anh đến
thôi.
Bạch lắc đầu, nghĩ ngợi một chút lại tiếp
- Bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy là nhiều lúc mình khờ khạo quá, có mắt mà
như mù... Con đường rộng mở trước mắt mà như không thấy, cứ tìm ngõ
cụt để dằn vặt mình... May là Ngọc đã vạch ra cho tôi thấy.
- Đâu có. Chính anh đã nhận ra đó chứ.
- Vâng, nhưng nếu không có sự động viên của Ngọc... Tôi sẽ còn chần chừ.
Tôi giống như một con người tham lam, muốn cùng lúc đứng trên hai con
thuyền, mà vậy thì... rất dễ té phải không?
- Không đến nỗi trầm trọng như vậy. Bích Ngọc cười nói - Tại anh vô tình
không để ý chứ Linh lúc nào cũng là của anh. Cô ấy chờ anh lâu lắm rồi.
- Thật ra thì...
Thiên Bạch định nói gì đó nhưng lại thôi. Chàng chỉ nói thêm:
- Tôi và Linh đều hết sức cảm ơn Ngọc.
Ngọc cười:
- Anh hôm nay làm sao lại khách sáo như vậy? Anh quên là chúng mình là
láng giềng tốt từ lâu, chúng ta lại là bạn...
- Nhưng dù có thế nào thì cũng đã nhờ Ngọc đấy chứ?
Bạch nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.