MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 131

- Thấy hai người vui vẻ là quý lắm rồi.
- Thế Ngọc thì sao?
- Dĩ nhiên là tôi cũng vui chung.
Bạch nói:
- Hôm nay, Linh có ngỏ ý với tôi là muốn mời Ngọc cùng đi dùng cơm.
Nhưng tôi thấy chưa vội, hãy để cho tìmh cảm đi vào quỹ đạo trước, rồi
mọi thứ tính sau.
- Anh làm như vậy là đúng. Phải để cho Linh có được niềm tin đã.
Rồi Ngọc cười. Ngọc cảm thấy đàn ông nhiều lúc rất kỳ cục. Họ đam mê
mù quáng thật lâu. Đùng một cái tỉnh dậy... Họ lại dễ bị dao động, họ lại bị
mặc cảm tội lỗi, thế là tìm mọi cách như để đền bù.
Bạch ngồi thêm một chút rồi đứng dậy.
- Thôi bây giờ tôi về. à mà này. Ngọc không biết gì cả à?
- Chuyện gì?
Bạch suy nghĩ một chút nói.
- Anh chàng đang đứng ở dưới. Ban nãy lúc đến đây tôi đã thấy.
Ngọc giật mình.
- Anh chàng nào vậy?
- Còn ai nữa. Thù Chiến chứ ai?
Bạch nói rồi bỏ đi ra ngoài.
Thù Chiến à? Anh ta đến đây làm gì? Ngọc ngạc nhiên, giữa hai người.
Tình cảm cũng hạn chế. Ngọc nào có gì với Chiến? Người Ngọc yêu là Chí
Hào thôi. Ngọc cũng không phủ nhận là đôi khi Ngọc cũng thích Chiến qua
cái dáng dấp của Hào. Nhưng đó nào phải là tình yêu? Không lẽ Chiến
không biết chuyện đó?
Ngọc bối rối, suy nghĩ một lúc rồi bước xuống lầu, ra ngoài.
Thù Chiến vẫn còn đứng đấy, bên cạnh cây cột đèn.
- Sao anh đứng dây là gì vậy?
Ngọc hỏi. Chiến đáp:
- Tôi cũng không biết. Có lẽ vì lâu quá không gặp mặt Ngọc.
Ngọc nghĩ ngợi một chút nói:
- Anh có thể lên nhà tôi ngồi cơ mà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.