MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 14

Nước mắt thấm ướt cả gối, Rồi Bích Ngọc cũng thiếp đi. Mãi khi giật mình
tỉnh giấc, thì nắng đã ngập đầy khung cửa sổ. Ngọc nhìn vào kiếng. Đôi
mắt vẫn còn sưng húp. Ngọc thở dài. Dù cõi lòng có chết thế nào. Công
việc vẫn là công việc. Ngọc lấy chút phấn xoa nhẹ lên mặt rồi chuẩn bị đi
làm.
Ra đến thang máy. Ngọc gặp ngay Thiên Bạch.
- à, Bích Ngọc. Sẵn xe tôi đưa Ngọc đến sở làm nhé?
Ngọc biết. Dây không phải là một sự tình cờ nhưng vẫn không thấy cảm
động. Ngọc không từ chối, bình thản ngồi vào xe của Bạch.
- Lúc nào ở gần tôi, Ngọc cũng có vẻ ít nói.
Bạch nhận xét. Ngọc chỉ cười. Bạch tiếp:
- Nhưng chắc có lẽ tôi cũng không đến đỗi đáng ghét lắm phải không
Ngọc?
- Dĩ nhiên là vậy.
- Tôi thấy lúc bên cạnh Khả Di, Điền Triết, Ngọc cũng khá cởi mở. Chỉ có
lúc bên cạnh tôi là ít nói. lý do là sao vậy?
- Tôi cũng không biết.
- Không biết à? Lạ thật!
- Có lẽ tại chúng ta vô duyên.
- Vô duyên? Ngọc khẳng định vậy ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.