MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 164

nào đó ẩn dật. Em thấy sao?
- Không được.! Khả Di lắc đầu nói - Bởi vì em còn quá nhiều việc để thu
xếp, em sẽ không rảnh rỗi đâu... Thời gian qua, chúng ta sống với nhau.
Phải nói là... mỗi phút giây đều ngập đầy hạnh phúc. Bao nhiêu đó, quá đủ
rồi... còn đòi hỏi gì?
- Nhưng anh vẫn muốn khắng khít bên em suốt ba ngày còn lại này.
- Anh sao trẻ con vậy? Khả Di cười nói - Thêm ba ngày nữa nào có nghĩa
lý gì?
- Thôi được bây giờ mình đi tìm bạn bè làm cuộc vui suốt đêm nay đi.
- Anh muốn vậy à? Khả Di đứng dậy - Sẵn đây để em phone cho Thiên
Bạch và Linh để thông báo luôn cho họ biết.
Và Di đến máy điện thoại quay số, một lúc quay lại.
- Xong rồi, bây giờ anh đưa em ra quán rượu cũ... Bọn mình sẽ họp nhau ở
đấy.
- Ngay bây giờ.
- Chứ sao? Khả Di có vẻ bình thản - Anh đã bảo là mình không có thời
gian, thì họp mặt được lúc nào, càng hay lúc đó chứ?
- Thôi được anh hiểu ý em. Anh biết mình nên hành động thế nào.
- Anh nói gì em không hiểu.
Triết giải thích.
- Tối nay họp mặt bạn bè xong. Anh sẽ hành động giống như lần đầu tiên
gặp em. Anh sẽ đưa em về đây một mình, rồi sau đấy anh sẽ quay về nhà cũ
với Mỹ.
- Cám ơn điều anh vừa nói. Khả Di xúc động - Em rất hài lòng về ý tưởng
vừa rồi của anh.
Di đã nói thật, mọi cái nên diễn ra như vậy. Có bắt đầu thì cũng có kết thúc.
Và mọi thứ nên diễn ra một cách êm đẹp, đừng có lằng nhằng mà mất cả ý
nghĩa.
- Em đừng cảm ơn gì cả. Triết chợt nói - Đột nhiên rồi anh bỗng liên tưởng
đến một bài thơ khá cũ. Hình như ở thập niên bốn mươi gì đó...
Khả Di cười:
- Anh Triết hôm nay sao lại lãng mạn như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.