MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 217

Còn tám phút nữa. Bất giác, Ngọc đứng dậy, lo lắng nhìn quanh, đầu căng
thẳng. Ta rồi phải ứng phó ra sao? Chỉ còn lại sáu phút. Và Ngọc mở cửa ra
nhìn xuống đường. Bên ngoài vắng lặng... dĩ nhiên giờ này đâu ai còn
thức... Thời gian lặng lẽ trôi. Còn bốn phút. Ngọc thấy đầu như căng thẳng
ra. Phải làm sao đây?
Rồi hai phút nữa lại trôi quạ Ngọc như chú kiến đang bò trên nắp vung
nóng, nàng vội khoác áo rồi xong xuống lầu. Ngọc vừa ra đến cửa đã trong
thấy xe của Chiến trờ đến.
Vậy là Chiến đã đến.!
Ngọc chưa kịp lên tiếng đã thấy Chiến cười:
- Tôi biết là Ngọc sẽ đón tôi mà.
Ngọc hơi bực mình, nhưng cũng không nói gì. Nàng biết không thể đứng
dưới nhà nói chuyện, vì như vậy dễ bị hiểu lầm, dị nghị nên Ngọc leo lên
xe. Và Chiến chỉ chờ có vậy, đóng cửa xe lại cho xe chạy thẳng.
Xe chạy một đỗi, Chiến nói:
- Đấy, bây giờ Ngọc nói đi, Ngọc kể đầy đủ cho hết về chuyện của Ngọc
với Hào cho tôi biết.
Ngọc ngồi yên. Cảm xúc như cơn sóng to đang cuồn cuộn trong đầu. Tại
sao Chiến lại muốn biết chuyện này? Cái chuyện tình kia gần như chẳng có
khởi đầu cũng chẳng có đoạn kết. Nó là một tổng thể của sóng gió không
ngừng. Ngay từ năm mười sáu tuổi Ngọc đã biết yêu. Và đó là người đàn
ông duy nhất. Biết bắt đầu sao đây?
Ngọc nghe Chiến giục:
- Nói đi Ngọc. Đây là một vấn đề hết sức quan trọng. Từ lúc biết chuyện
của Ngọc với Chí Hào đến giờ, tôi cảm thấy trong câu chuyện có cái gì
không đúng. Mà có thể là ngay chính Ngọc, Ngọc cũng không phát hiện.
Bây giờ Ngọc kể đi, biết đâu sẽ thấy rõ cái lỗ hổng đó.
Ngọc có vẻ không hài lòng.
- Làm sao có chuyện sai sót trong tình yêu? Anh lấy tư cách gì để phê phán
như vậy?
- Ở đây tôi không nói là sai, sơ sót. Bích Ngọc đừng có hiểu lầm. Chiến vội
đính chính. - Nhưng mà, tôi nói có một lỗ hổng trong câu chuyện mà chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.