MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 229

hẳn Ngọc cũng muốn sang đấy thăm Khả Di thì mình có thể cùng đi chứ?
Lời của Chiến không hiểu sao làm Ngọc xúc động. Dòng lệ chợt ứa lên
mắt. Tại sao Chiến lại nghĩ đến chuyện Singapour trong lúc này? Cũng
muốn thăm Di như nàng? Hay là một thứ đồng bệnh tương lân? Cần một
lời khuyên? Hay là một hình thức mời mọc? Phút cuối trước khi về Mỹ,
Chiến vẫn còn nghĩ đến nàng...
- Tôi đã hỏi nhân viên trực của hãng hàng không. Họ bảo là chuyện hoán
đổi đó cũng khõng có gì trở ngại. Nếu Ngọc đến kịp đây trước khi chuyến
bay cất cánh một tiếng đồng hồ. Ngọc đến chứ? Mọi thủ tục nhập cảnh
hãng hàng không họ sẽ lo tất cả. Tôi sẽ đứng trước cổng đi và đến chờ
Ngọc đấy.
Chiến nói như Ngọc đã đồng ý tự bao giờ. Ngọc phải ngăn xúc động lắm
mới nói được.
- Khoan đã... Nhưng mà anh đã có ý định về Mỹ rồi cơ mà?
- Đúng vậy. Nhưng mà Ngọc biết không? Chuyện bay sang Mỹ là chuyện
bay có một mình, chắc chắn là không thoát khỏi cái cảm giác cô đơn. Nên
tôi mới định đổi vé máy bay đổi thành hai vé sang Singapour, để được đi
vơi Ngọc một lần.
Không hiểu tai. sao những lần trước dù Chiến có thuyết phục hay van xin
thế nào Ngọc cũng đều không động lòng. Còn lần này,... Ngọc nghẹn giọng
hỏi.
- Làm sao anh biết là tôi cũng có ý định đến Singapour?
Ngọc hơi ngạc nhiên... Vì ban nãy Ngọc cũng đã bày tỏ cái ý đó với mẹ
đúng là cơ duyên rồi ư?
- Tôi cũng không biết. Chiến nói - Ban nãy khi vào đến phi trường chợt
nhiên tôi nảy ra cái ý định đó. Và tôi nghĩ là Ngọc chắc sẽ nhận lời. Vì
Ngọc cũng không ưa gì cái nước Mỹ lắm.
- à! Ngọc đáp một cách nhẹ nhàng - Đúng là tôi không ưa gì nước Mỹ. Tôi
đến đấy một cách miễn cưỡng. Vì ở đấy gợi cho tôi biết bao nhiêu chuyện
đau buồn. Còn Singapour thì tôi chưa biết thế nào...
- Ở Singapour dù gì cũng có Khả Dị Vả lại nếu Ngọc đến đấy còn có tôi
nữa cơ mà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.