MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 227

- Con có ngăn cậu ấy lại không?
- Không, vì con nghĩ nếu ngăn lại thì lại đồng nghĩa với sự chấp nhận.
Người mẹ nhìn thẳng vào mắt Ngọc.
- Có nghĩa là con không hoàn toàn chấp nhận cậu ấy?
- Thật khó nói. Bích Ngọc thú nhận. - Con cũng không biết nói sao, nhưng
mà hình như sự xuất hiện của Thù Chiến là không đúng lúc... nên con
không thể.
- Bích Ngọc, mẹ thấy thì không hẳn như vậy đâu. Người mẹ phân tích - Mà
ở đây có nhiều lý dọ Trước nhất, Thù Chiến rất giống Chí Hào. Nhất là trên
phương diện tướng mạo. Thứ hai con lại tự cho là mình có trách nhiệm với
cái chết của Hào, nhưng thật ra thì điều đó vô can. Và con sợ sự nhầm lẫn
một lần nữa của mình sẽ mang lại thêm một lần đau khổ.
- Mẹ cũng nghĩ như vậy à?
Bích Ngọc giật mình hỏi:
- Không lẽ mẹ nghĩ sai? Người mẹ thở dài - Mẹ thì chưa tiếp xúc, nên
không biết Thù Chiến thế nào, nhưng mà mẹ lại thấy rất rõ là cậu ấy rõ đã
làm cuộc sống tình cảm của con bị xáo trộn. Chiến có vẻ thiết tha và trân
trọng con hơn Chí Hào. Điều đó cũng khá rõ. Mẹ nghĩ là... Con cũng cần
suy nghĩ kỹ đi. Bởi vì cơ may tình cảm không phải mãi bên ta con ạ.
- Không, không, Bích Ngọc đau khổ nói - con nghĩ là chưa có gì hết. Nều
con quên chuyện anh Hào là một bất công.
- Thế thì con đã công bằng trong cách cư xử với Thù Chiến chưa?
- Con...
Bích Ngọc ngẩn ra. Đồng ý là chưa, nhưng đó đâu có cần thiết?
Ngọc chưa tiếp nhận tình cảm của Chiến cơ mà. Nhưng tại sao Chiến bỏ đi,
Ngọc lại thấy bối rối? Con người sao mâu thuẫn vậy?
Người mẹ lại nói:
- Con suy nghĩ kỹ đi, nếu muốn giữ Chiến lại, bây giờ vẫn còn kịp cơ mà.
- Mẹ!
- Mẹ chỉ góp ý thôi, me chỉ sợ sau này con hối hận.
- Nhưng mà...
- Con đừng tưởng là mẹ vô tình. Mấy hôm nay để ý thấy con có vẻ như lạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.