MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 225

QUỲNH DAO

Mây Trắng Vẫn Bay

Chương Kết

Về đến nhà, trời chưa sáng hẳn. Ngọc đi vào buồng riêng. Nằm dài trên
giường mà vẫn không làm sao chợp mắt được. Bao nhiêu ý tưởng phức tạp
dày vò. Ngọc cứ nhìn mãi vào đồng hồ. Mong mỏi sao thời gian trôi nhanh
để được dến giờ tới sở làm ngaỵ Lần đầu tiên Ngọc thấy việc làm cũng là
một cách giải quyết tuyệt hảo. Vừa trốn tránh vừa quên lãng. Công việc
khiến ta không phải nghĩ ngợi lung tung. Công việc là lý trí, là chuyên
môn...
Rồi mọi thứ sẽ thông quạ Nếu không có công việc Ngọc sợ mình rồi sẽ
không nén được lòng. Sẽ chạy bay lên phi trường để gặp Chiến.
Mà tại sao ta lại có cái ý tưởng đó? Ngọc giật mình. Chẳng lẽ ta muốn kéo
Chiến ở lại? Vô thức ư? Lý trí và lương tâm thì lại trốn lánh. Vậy thì cái
nào đúng?
Ngọc choàng dậy, đi pha một cốc cà phê đậm để phấn chấn tinh thần.
Ngọc ngồi xuống ghế, đối diên với mẹ.
Người mẹ hình như chưa phát hiện chuyện tối qua Ngọc đã đi ra ngoài, nên
đang coi báo dở, thấy Ngọc, người đặt báo xuống nói:
- Nghe nói vài ba hôm nữa Thiên Bạch và Linh sẽ làm lễ cưới phải không?
Bích Ngọc hớp một hớp cà phê nói:
- Con không biết. Nhưng nếu vậy thì mình mừng cho họ.
Người mẹ nhìn Ngọc thật lâu rồi nói:
- Tuổi trẻ bây giờ khó hiểu thật. Mẹ nhớ là hinh như trước đây Thiên Bạch
chỉ theo tán tỉnh con thôi mà?
Ngọc lắc đầu:
- Mẹ quên là... Con đã từng sống ở đầu sóng ngọn gió nên không dễ gì xúc
động với tình yêu ư?
Người mẹ nhìn Ngọc thật lâu, không biết nói gì.
Bích Ngọc chợt nói:
- Con còn đúng một tuần phép. Có lẽ con sẽ làm thủ tục sang Singapour

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.