MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 37

Sau đấy hai người xuống lầu, lúc đã ngồi vào xe. Chí Mẫn nói:
- Ngọc này chị thấy thì mọi thứ đã qua rồi. Em cũng phải phấn chấn lên tìm
một cơ hội mới.
Bích Ngọc nghẹn lời.
- Nhưng em đã không để cho anh Chí Hào có cơ hội đó.
- Không nên nói vậy. Chí Mẫn nói - Chuyên đó nói có công bình thì chính
Hào cũng có một phần trách nhiệm. Chị là chị ruột của nó, chị không thiên
vị môt ai cả.
- Nhưng chính em là người đã đẩy anh ấy vào chân tường.
- Không đúng. Chẳng ai ngu dại gì mà tìm đến cái chết, chẳng qua là số
mệnh.
- Nhưng chính em...
- Chị không muốn em nhắc lại chuyện cũ. Hào dù gì qua đời cũng đã ba
năm rồi...
Bích Ngọc thở ra, ngồi yên. Chí Mẫn đưa xe vào bãi đậu xe, rồi nói.
- Xin lỗi Ngọc nhé. Nhưng ngày hôm nay chúng ta nên nói chuyện vui hơn
là buồn.
Và hai người đi vào siêu thị. Ở đây bày đủ mọi hàng hóa, thượng vàng hạ
cám đều có đủ. Vậy mà rảo khắp một vòng siêu thị. Họ vẫn không tìm được
món gì vừa ý.
Chí Mẫn nhìn Ngọc cười.
- Thôi mình về, chẳng có gì hay.
- Vâng, về em sẽ phụ chị làm cơm tối.
Trên đường về hai người lại chẳng nói gì, khi gần đến nhà, Chí Mẫn mới
hỏi.
- Nghe nói là Thiên Bạch đang theo đuổi Ngọc phải không?
Ngọc cười.
- Anh ấy là láng giềng của em suốt hai mươi năm qua.
Chí Mẫn gật gù.
- Cậu ấy cũng khá đấy. Ngày xưa lúc cùng học chung. Bạch cũng có giá
lắm đấy nhé. Có nhiều cô chết mê chết mệt với ông ấy.
- Nhưng em không có học chung với anh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.