MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 39

Chí Mẫn có vẻ cực kỳ xúc động vội cho xe tấp ngay vào lề.
- Bích Ngọc này, em nói chuyện đó lúc này có ích lợi gì. Tai sao không để
cho mọi người yên ổn, thoải mái... kể cả Chí Hào.
- Liệu Chí Hào có yên nghỉ được không?
Chí Mẫn lắc đầu.
- Nhưng tự trách thế nào cũng vô ích. Kể cả người còn sống họ cũng cần
được sống bình yên.
- Người đó là ai? Ai có thể vui được sau cái chết của Chí Hào? Chị? Chị
Chí Huyên? Hay là bác ở nhà? Tại sao mọi người lại sợ không muốn nhắc
tới chứ?
- Bích Ngọc... Chí Mẫn suy nghĩ một chút nói - Chắc em cũng không muốn
chuyện cũ lại tái diễn một lần nữa chứ?
Bích Ngọc gật đầu.
- Vậy thì ngày mai khi gặp lại mẹ đừng có nhắc nhở đến cái gì cả... Chuyện
xảy ra khá lâu rồi, nhưng mẹ vẫn chưa lấy lại được thăng bằng.
- Tôi biết.
- Và khi găp lại “họ”, hãy cố giữ cho thật bình thản.
Họ? Bích Ngọc nghe nói giật mình. Ngọc biết là Chí Mẫn định ám chỉ ai.
Nàng cắn nhẹ môi.
- Họ còn dám đến đây nữa à?
Nhưng Chí Mẫn nói:
- Bích Ngọc... Cái gì cũng vậy. Cố bình tĩnh. Đừng có xúc động quá nhiều
lúc không hay, không khách quan.
- Không được, em không muốn gặp lại họ. Bích Ngọc quay qua Mỹ nói -
Chị Mẫn, chị phải hiểu như vậy... ân oán ta nên phân biệt rõ ràng.
- Hãy tin chị Mẫn nói - Chuyện xảy ra như vậy, chị nghĩ họ cũng không vui
vẻ gì. Chẳng ai muốn cái bất hạnh kia xảy ra đâu em.
- Nhưng anh Hào đã vì vậy mà chết!
- Chuyện đó đã xảy ra thì có ngăn cũng không được.
- Không, không! Không thể nói như vậy
- Sao lại không? Chí Mẫn nói - Không có cái mối hận nào mà lại không
giải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.