MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 40

- Tôi không cần biết. Tôi chỉ biết là anh Hào đã chết.
Chí Mẫn khổ sở...
- Chị đã nói với em rồi. Chí Hào cũng có trách nhiệm với cái chết của
mình. Tại sao em cứ trách người khác.
Bích Ngọc quay lại, lệ nhạt nhòa:
- Chị Mẫn chị không thấy bứt rứt, đau khổ, oan ức trước cái chết của Chí
Hào ư?
Chí Mẫn lắc đầu.
- Chị nghĩ là mỗi người có một định số. Chí Hào có chết oan hay không chỉ
có thượng đế mới biết được
- Chị đừng có đẩy trách nhiệm cho thượng đế. Thượng đế không bao giờ
muốn anh ấy chết đâu. Mà là con người... mãi mãi em sẽ không bao giờ tha
thứ... cho họ.
Rồi Bích Ngọc khóc lớn lên. Chí Mẫn biết có khuyên can thế nào cũng vô
ích. Hãy dể cho cô ấy khóc. Khóc cho hả hê, cho bao nhiêu phiền não vơi
dần, rồi mọi thứ sẽ bình thường lại.
Cuối cùng Ngọc lau nước mắt, nói:
- Em xin lỗi chị nhé.
- Không có gì. Miễn em cảm thấy thoải mái là được. Bích Ngọc em biết
không, chị đã có lúc như em, nhưng rồi chị thấy bất cứ điều gì. Mình nghĩ
đi rồi cũng phải nghĩ lại. Đứng cả ở vị trí trái nghịch nhau mà nghĩ. Chẳng
ai làm gì mà hoàn toàn tán tận đâu em ạ.
Bích Ngọc lắc đầu.
- Nhưng em vẫn không muốn gặp lại họ.
Chí Mẫn bắt đầu cho xe nổ máy trở lại.
- Nhưng chị cũng không có quyền cấm họ đến viếng mộ em mình. Hay là
thế này... Chị Mẫn suy nghĩ rồi nói - Chị sẽ sắp xếp thời gian để hai bên
không gặp nhau.
Bích Ngọc hỏi
- Thế mẹ chị có chấp nhận chuyện gặp họ không?
- Họ cũng là những người có trái tim, chị nghĩ là họ cũng không sung
sướng gì hơn mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.