MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 42

QUỲNH DAO

Mây Trắng Vẫn Bay

Chương 6

Thành phố New York là một thành phố ít mưa.
Vậy mà hôm ấy... Mưa đã ngọt ngào. Cáí mưa làm cho không khí dịu hẳn.
Và trận mưa đã chấm dứt. khi cuộc xuất phát bắt đầu. Bầu trời vẫn âm u
nặng trĩu như nỗi lòng của Ngọc
Chí Mẫn lái xe, Chí Huyên và mẹ ngồi ở băng sau. Bích Ngọc thì ngồi cạnh
Mỹ. Bốn người đàn bà yên lặng chẳng ai nói với ai lời nào. Hình như cả
bầu trời cũng muốn khóc.
Xuất phát từ cây số tám mươi bảy, xe lăn bánh gần hai tiếng đồng hồ mới
đến được gần khu mộ của Hào.
Xe dừng lại dưới chân đồi. Mọi người theo con đường nhỏ băng đất đi lên
đỉnh. Mới có một cơn mưa mà đường đã lầy lội... Khung cảnh ở đây thê
lương quá. Vì là ngày thường nên chẳng thấy một bóng người. Vừa đến
nơi, mẹ của Chí Hào đã buống tiếng khóc.
Bích Ngọc đi bên cạnh mắt đỏ hoẹ Ngọc biết trong những người đến đây
ngoài nàng ra tình cảm nặng nhất là mẹ của Hào.
Đến nơi rồi. Chí Hào an nghỉ nơi đây. Người giữ mộ làm việc khá nghiêm
túc, nên nơi đây chẳng thấy một cọng cỏ dại. Hôm nay là ngày giỗ. Nhưng
mọi thứ điều giản tiện. Chỉ là một sự tưởng niệm thôi, Chí Mẫn bày ra một
ít trái cây, hoa quả lên mộ. Đốt một nén hương. Rồi trong cái khói hương
lan tỏa kia. Mọi người cúi đầu mặc niệm.
Người mẹ lên tiếng, giọng âm u.
- Lúc sống Chí Hào nó cũng ít ở bên mẹ. Muốn nói chuyện với nó khó
khăn... Bây giờ nó nằm đây, nhưng cũng nào có nói được gì? Nó đã chết...
Nó đã ở một thế giới thật xa...
Nước mắt của Bích Ngọc tuôn dài.
Vâng, lúc còn sống. Chí Hào sống xa gia đình, nên làm sao gần được mẹ?
Hào họ Anh. Nhưng Hào gống như một người khách ở nhà họ Anh... Đi dã
một thời gian mới quay về nhưng chưa nóng chỗ đã đi. Người mà Hào gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.