MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 44

Ngọc lấy khăn tay lau mắt. Chợt nhiên nàng nghe có tiếng chân người từ
phía sau đang tiến tới. Tiếng chân không phải của một người. Bích Ngọc
chợt hiểu ra, nàng cảm thấy máu trong người như đông cứng lại Ngọc
không dằn được quay quạ Trước mắt nàng là một đôi nam nữ trẻ đang dìu
lấy một người đàn bà tóc bạc phơ, họ đang tiến đến.
Bích Ngọc run rẩy, nói như hét.
- Đừng! Đừng cho họ tiến đến gần! Tôi không muốn nhìn thấy mặt họ.
- Bích Ngọc! Chí Mẫn giữ chặt lấy Bích Ngọc nói - Em phải bình tĩnh, em
không được làm như vậy, vì họ cũng đến chỉ viếng mộ của Hào thôi.
- Không, em không chọ Em không muốn gặp, họ là ma quỷ, là những kẻ sát
nhân... Hãy kêu họ đi đi! Đi di!
Bích Ngọc lớn tiếng khóc... Chí Huyên tái mặt nói:
- Bích Ngọc! Không nên như vậy. Họ đến đây với thiện ý, chuyện này
không có liên quan gì đến họ cả.
- Không, không. Mấy người đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt mấy
người!
Bích Ngọc vẫn hét. Nhưng những người đến cũng không bỏ đi.
Họ bình thản đốt hương, dâng hoa... Người nhà họ Anh đứng gần đây,
không chào không hỏi, nhưng cũng không ngăn cản để mặc họ muốn làm gì
thì làm. Chỉ có tiếng khóc của Bích Ngọc là như một sự phản đối.
Rồi họ cũng lặng lẽ rút lui.
Mưa bắt đầu quay trở lại, những hạt mưa phùn nhỏ rứt.
Cả một bãi tha ma bây giờ chỉ còn lại. bốn người đàn bà, Chí Mẫn đánh tan
cái không khí nặng nề.
- Thôi bây giờ mình về.
Không ai lên tiếng phản đối. Mọi người lặng lẽ xuống đồi. Mưa càng lúc
càng tọ Mưa bám lên tóc, lên mặt, lên áo mỗi người, mưa thê lương trong
trái tim người sống.
Lên xe, rời khỏi nghĩa trang. Bãi tha ma đã mất hút phía sau, vậy mà nỗi
buồn vẫn còn vương vấn trong lòng mọi người.
Chí Mẫn là chị cả, đề nghị:
- Chúng ta đi tiệm dùng cơm nhé?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.