MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 45

Chí Huyên quay qua hội ý Bích Ngọc.
- Thế nào?
Ngọc lắc đầu.
- Em chỉ muốn về nhà thôi.
Mẫn nói:
- Nhưng trước khi về phải kiếm cái gì ăn chứ? Bằng không lại ngã bệnh
bây giờ.
- Em không đói. Ngọc nói - Ban nãy em không được bình tĩnh. Xin lỗi nhé.
Mẹ của Hào nghe vậy lại khóc.
- Chí Hào nó vô phúc nên không cưới được con...
Chí Mẫn can ngăn:
- Mẹ này kỳ quá... Bích Ngọc nó vừa mới nín khóc được cơ mà.
- Tại sao con cản ngăn không để mẹ nói, Bích Ngọc nó hận nhà họ Vương
kia đâu có gì sai? Chính họ đã giết chết Chí Hào, vậy mà còn giả nhân giả
nghiã đến đốt nhang trước mộ Hào nữa chứ...
- Mẹ! Chí Mẫn nghiêm túc nói - Không phải toàn thể gia đình họ Vương
đều là sát nhân, người gây tội cũng đã đền tội rồi cơ mà...
Nhưng người mẹ lại kêu lên:
- Bất công lắm! Tại sao nó giết người mà quan tòa lại không lên án tử hình.
Mạng phải đền mạng chứ?
Bích Ngọc nắm lấy tay mẹ Hào xúc động.
- Bác ơi! Ban nãy vì con xúc động quá... Chứ thật ra con biết thì nhà họ
Vương họ cũng đau khổ không kém gì mình đâu. Kẻ giết người không lãnh
án tử hình, nhưng ở trong tù họ còn đau khổ hơn gấp trăm lần là bị giết.
- Nhưng họ vẫn còn được sống?
- Thôi bây giờ thù hận mãi nào có nghĩa lý gì? Chí Huyên nói - Lúc còn
sống chưa hẳn là Chí Hào hoàn toàn đúng.
- Có sai thì cũng nào đáng tội chết chứ?
- Mẹ!
Chí Mẫn thở dài, không biết phải khuyên can làm sao.
Bích Ngọc chợt nói:
- Thôi mình đi ăn cơm đi chị Mẫn. Hôm nay phải để tôi mời. Vì ngày mai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.