MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 47

QUỲNH DAO

Mây Trắng Vẫn Bay

Chương 7

Bích Ngọc được cô chiêu đãi viên hàng không đánh thức và cho biết là phi
cơ đang chuẩn bị hạ cánh. Ngọc liếc sang Khả Di ngồi cạnh. Cô nàng dáng
hãy còn ngái ngủ. Ngay từ lúc lên phi cơ ở New York, Ngọc đã thấy mệt
mỏi, nhưng không làm sao chợp mắt được. Mãi đến lúc máy bay đến không
phận của Nhật, Ngọc biết nếu mình không chợp mắt một chút thì đến nhà
sẽ đột quạy ngaỵ Vì vậy Ngọc đã cố nhắm mắt dưỡng thần, và rồi Ngọc đã
ngủ say bao giờ không haỵ Có thể là vì giấc ngủ chưa thẳng giấc, cũng có
thể vì rượu. Ngọc đã tỉnh mà thấy đầu còn choáng. Có tiếng của Khả Di.
- Đến rồi. Vậy là một chuyến du lịch đã kiết thúc.
- Lần sau chúng mình đi Nhật nhé?
- Chắc còn lâu. Khả Di nói - Từ nay cuối năm mình đã hết phép. Mà mình
cũng thích làm việc hơn...
Sau chuyến đi, Khả Di có vẻ vui. Có sự hiện diện của Triết chăng? Tình
yêu rõ là nhiệm mầu.
Ngọc nói:
- Lần này, về, mình phải nghỉ ngơi ba hôm.
Khả Di nói:
- Đúng đấy, tôi thấy Ngọc hơi xuống sắc, có lẽ đến sân bay mình phải đưa
Ngoc về nhà trước.
Ngọc thú nhận:
- May là cũng ngủ được ba tiếng đồng hồ, vậy mà vẫn chưa lại sức.
Triết nhìn sang.
- Lần sau bạn đừng đến New York nữa, mất nhiều sức quá.
Nhưng Khả Di nói:
- Không ngăn được đâu, Bích Ngọc đến New York có mục đích mà.
Triết lắc đầu.
- Cái gì đã qua rồi cho qua luôn hay hơn. Cứ dằn vặt mình thì chỉ tự khổ
thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.