MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 48

Bích Ngọc cười buồn.
- Nhưng biết làm sao hơn? Khi mà nó đã ấn dấu trong đời, chỉ còn cách
chấp nhận.
- Cô nào phải type người mềm yếu đó?
Bích Ngọc lắc đầu.
- Chẳng qua vì bản chất cố chấp thôi. Đã có nhiều người họ cho là tôi điên.
Nhưng mà tôi nghĩ là cái gì nó cũng có cái nguyên nhân của nó.
Triết ngồi yên, chàng biết là tốt nhất không nên góp ý nữa.
Rồi phi cơ đáp xuống. Mọi người rời khỏi máy bay đi vào phố cảng. Những
thủ tục hải quan bình thường nhanh chóng trôi qua.
Ra khỏi sân baỵ Đang định tìm môt chiếc taxi trống, thì đã thấy Thiên Bạch
lái xe dừng lại. Rồi anh chàng không nói không rằng, chất hết hành lý của
mọi người vào thùng sau xe.
Khả Di cười hỏi:
- Ai thông báo mà ông biết để đón chúng tôi vậy?
Thiên Bạch liếc nhanh vào kính chiếu hậu vì Bích Ngọc ngồi ở phía sau.
- Tôi hỏi thăm bác gái, mẹ của Bích Ngọc. Bích Ngọc đi lần này có vẻ mệt
mỏi quá.
Bích Ngọc ngồi yên. Khả Di phải nói.
- Mệt thật đấy, mệt đến độ không muốn nói năng với ai cả.
Thiên Bạch có vẻ quan tâm.
- Vậy để tôi đưa Ngọc về nhà trước, để có ấy tắm rửa nghỉ ngơi, rồi đưa hai
người về sau nhé.
Khả Di giả vờ.
- Vậy là anh thiên vị quá, nhà chúng tôi gần hơn Bích Ngọc cơ mà.
Thiên Bạch cười.
- Nhưng ở đây mấy người những hai người cơ mà.
Và rồi Thiên Bạch đưa Bích Ngọc về trước thật. Không những đến nhà, mà
còn mang dùm cả hành lý lên lầu. Bích Ngọc thành thật nói với Bạch.
- Hôm nay tôi mệt mỏi quá, chắc không tiếp anh được...
- Tôi hiểu.
Bạch nói rồi quay người đi. Ngọc nói theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.