MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 43

gũi nhất phải nói là Bích Ngọc.
Tình yêu, ôi tình yêu! Có thế nào. Vui buồn, hờn giận. Đau khổ say mê...
Cái thời gian ngắn ngủi đó, mặc dù chỉ vỏn vẹn có mười năm. Nhưng đầy
ngâp ý nghĩ. Ngọc yêu Hào, Hào cũng yêu Ngọc. Một sự cảm thông, tri
âm... Tiếc quá... Sao không tồn tại mà chấm dứt sớm vậy?
Không phải chỉ có yêu. Bích Ngọc đã từng giận, từng hận Hào. Nhưng
không yêu làm sao có hận chứ? Có lẽ chỉ là một sự căm tức, đau xót.
Nhưng rồi sau đó,... ngọn lửa tình lại càng cuồng nhiệt hơn, thiêu cháy
hơn... và Bích Ngọc đã phải sống một cách vất vả, căng thẳng như vậy gần
mười năm trời. Để rồi khi hiểu rõ ra thì Hào đã đi mất. Bỏ đi mất!
Vâng, lòng Bích Ngọc đau như dao cắt. Hào bỏ đi một cách vô tình, dễ
dàng như vậy. Không một đắn đo.
Bích Ngọc nghe người mẹ nói:
- Thằng Hào nó sống cũng không vui sướng gì... Ngày trước thầy bói nói số
mẹ không thể có con trai... Mẹ thì cứ đến chùa miếu cầu xin... Để rồi có
nó... Bắt nó phải có mặt trên cõi đời đau khổ này... Cuối cùng rồi cũng phải
để nó đi...
Chịu khổ.Vâng có lẽ... Hào có mặt trên cõi đời này trong một khoảng thời
gian ngắn ngủi. Những cuộc sống quá xúc tích đủ mọi bi kịch...
Người mẹ chợt quay sang Bích Ngọc.
- Con nói đi. Liệu Hào nó có trách mẹ không?
Bích Ngọc chỉ nghẹn ngào. Trách hay không? Trách gì? Ngọc làm sao biết
được Hào đã mang theo xuống đáy mồ... Chí Mẫn thấy mẹ có vẻ xúc động
quá nói:
- Mẹ này, Sao mẹ lại như vậy? Chết là giải thoát rồi, mẹ còn nghĩ đến nó
làm gì?
Chí Huyên cũng góp ý:
- Mẹ đừng buồn khổ như vậy, mà em con nó không yên nghỉ được dưới
tuyền đài;
Lời của Huyên và Mẫn làm Ngọc khóc to hơn. Có thật không anh Hào.
Chết là giải thoát là yên nghỉ. Thế anh có nghĩ giùm cho những người đang
còn sống?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.