MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 38

- Em hơi cố chấp đấy. Chí Mẫn nói - Bây giờ thì Chí Hào nó đâu có quay
về nữa. Tại sao em lại lãng phí tuổi xuân của mình?
- Em không thể quên, cũng như không thể tha thứ cho chính mình.
- Em đã quan trọng hóa vấn đề.
Bích Ngọc nhìn về phía trước.
- Tại chị không hiểu đấy. Chuyện của em và anh Chí Hào chẳng ai hiểu
đâu.
- Nhưng mà nó đã đi vào quá khứ rồi!
- Đồng ý. Nhưng khái niệm thời gian này có nghĩa lý gì với tình cảm
Chí Mẫn lắc đầu.
- Nhưng chị nhớ không lầm thì lúc đó... Tui. em đã quyết định chia tay
nhau.
Bích Ngọc thở dài.
- Chia tay đâu có nghĩa là không còn yêu nhau? Đó như là một cách để làm
khổ nhau thêm thôi.
Chí Mẫn nghĩ ngợi, rồi lắc đầu hỏi:
- Thế thì cuối cùng chuyện gì đã xảy ra giữa hai người?
Bích Ngọc cắn nhẹ môi, lại nước mắt.
- Em biết nói sao bây giờ? Từ năm mười sáu tuổi... em đã yêu anh ấy. Bao
nhiêu kỷ niệm buồn vui trong cuộc đời đều có bóng dáng của anh ấy...
Nhiều lúc nghĩ lại em chợt thấy nghi ngờ... Phải chăng đó chỉ là một giấc
mơ... Anh Hào còn trẻ, lại khỏe mạnh như vậy, sao lại đi một cách dễ dàng
thế.
Chí Mẫn chỉ yên lặng. Có nói thế nào cũng vô nghĩa. Ngọc lại tiếp.
- Em không thể ngờ... Chuyện lại có thể như vậy... Thật ra thì trước đó mấy
tiếng đồng hồ, chúng em còn gặp nhau cơ mà.
- Thôi đừng nhắc lại nữa.
Chí Mẫn nói, nhớ lại chuyện cũ mà mặt tái hẳn.
- Em thì không thấy khiếp đảm. Bích Ngọc nói - Thật đấy chị, em đã trông
những bức hình kia. Mặc dù máu đẫm ướt cả người, nhưng mà cái khuôn
mặt của anh ấy lại có vẻ bình thản làm sao ấy. Chẳng có một chút gì là
muộn phiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.