MÂY TRÔI VỀ PHÍA CUỐI TRỜI - Trang 100

Giọng Bảo Thi buồn buồn khiến Bình chạnh lòng.
- Anh không trách em đâu. Nhờ em nên anh hiểu rõ tình cảm cô ấy dành
cho anh.
- Em mong rằng cô ấy sẽ hiểu và yêu anh hơn. Thôi em về.
Bình hơi ân hận vì lần trước Bảo Thi đến đây, anh đối xử với cô rất hững
hờ lạnh nhạt. Dù sao Bảo Thi cũng trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.

Bình đi đi lại lại trong phòng. Anh không chịu nổi ý nghĩ Thảo Vi cho rằng
anh là người bội bạc. Bây giờ mới hơn 10 giờ, đợi tới chiều chắc Bình sẽ
điên lên mất. Nhưng lỡ hứa với mẹ rồi… nôn nóng quá có khi thất bại.
Bình quay người định bước lên lầu. Vừa lúc ấy, chuông điện thoại reo
vang. Bình nhắc ống nghe lên.
- Alô! Tôi nghe đây.
Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ.
- Xin lỗi, cho tôi gặp Bình.
Bình nhận ra giọng nói của mẹ Thảo Vi . Anh vội đáp:
- Dạ cháu là Bình đây.
- Bình đấy hả cháu? Sao lâu quá không thấy cháu tới nhà chơi.
- Cháu muốn tới nhưng sợ Thảo Vi còn giận.
- Cô thấy nó rất mong cháu đấy. Hai đứa có chuyện gì mà căng chẳng hoài
vậy? Lỗi thuộc về Thảo Vi hay cháu?
- Dạ… do cháu… Thảo Vi hiểu lầm cháu.
- Thế cháu và Thảo Vi định chia tay hay sao?
- Ồ không, cháu không hề nghĩ tới chuyện đó.
- Cháu cứ đến đây, Thảo Vi sẽ không lánh mặt cháu đâu.
- Mẹ cháu rất quý Thảo Vi. Cháu vừa bị la một trận.
- Cháu đến ngay được không? Hai chị em nó đi chơi sắp về .
- Vâng, cháu sẽ đến ngay!
Bình đặt ống nghe xuống, bước vào trong bảo mẹ.
- Con đi một lát, đừng chờ cơm nghen mẹ.
Mẹ anh lầm bầm:
- Lại đi nữa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.