MÂY TRÔI VỀ PHÍA CUỐI TRỜI - Trang 98

Bình cười nịnh:
- Có mẹ, nhất định chuyện gì cũng xong.

Mẹ anh lườm con trai rồi bỏ ra nhà sau.

Sáng chủ nhật, Oanh đi tập bơi, ba sang nhà hàng xóm chơi cờ. May mà có
Bình, nếu không chỉ một mình mẹ thui thủi.

Những tia nắng lọt qua khe cửa, nhảy múa trên tường. Bình với tay lấy tờ
báo, lơ đãng đọc lướt qua mấy dòng tít lớn.

Mấy tuần nay Bình sống trong tâm trạng hoang mang. Cái tát của Thảo Vi
ít nhiều chạm tới lòng tự trọng của anh. Bình tức nhất là Thảo Vi không
chịu nói lý do. Bình đã làm gì khiến Thảo Vi hằn thù ghê tởm? Nếu nghi
ngờ Bình trở lại với Bảo Thi, ít ra Thảo Vi phải mắng chửi vài câu. Đằng
này cô chỉ âm thầm lánh mặt, rồi lại tỏ ra thân thiện với anh chàng cùng
lớp. Cái trò trẻ con đó làm sao qua mặt được Bình? Giận hờn dai dẳng, dằn
vặt nhau có ích gì? Đến bao giờ Thảo Vi mới nguôi giận?

Bình đang đặt cho mình những câu hỏi bâng quơ thì Bảo Thi đến. Anh tiếp
cô một cách lạnh lùng. Lần này Bảo Thi không nhầm lẫn nữa, cô nhìn
Bình, nói rõ từng tiếng:
- Anh Bình, em xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền anh.
Bình nói hững hờ:
- Thi có lỗi gì đâu.
- Có. Trong thời gian em nằm bệnh viện, anh đã dẹp hết tự ái, chăm sóc dỗ
dành em, đã giúp em lấy lại niềm tin. Anh nên biết rằng một người trong
cơn tuyệt vọng, đâu thiết tha gì cuộc sống.
- Thi đừng băn khoăn chuyện ấy. Thấy Thi bình phục anh rất vui mừng.
Bảo Thi nói khẽ;
- Riêng em lại nghĩ khác, em ngỡ là anh đã tha thứ cho em, quên đi lỗi lầm
của em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.