MÂY TRÔI VỀ PHÍA CUỐI TRỜI - Trang 102

- Từ trước đến nay, cháu không hề giấu giếm Thảo Vi điều gì.. Riêng
chuyện này đến với cháu hơi đột ngột.
- Gần đây cô thấy Thảo Vi có vẻ nguôi ngoai. Nó hay ngồi đăm chiêu một
mình, có lẽ nó mong đợi cháu.

Bình thấy nôn nao trong lòng. Sự tình cờ đã đưa Bình đến đây. Cho tới giờ
phút này, Bình vẫn không rõ mối quan hệ giữa gia đình Thảo Vi và chú
Kiên thế nào. Tại sao chú Kiên bảo anh giữ kín, đừng cho Thảo Vi biết gì
về ông. Trong những lá thư gởi về, ông kín đáo nhắc nhở Bình chăm sóc
Thảo Vi.

Ký ức tuổi thơ vụt đưa Bình trở về những năm tháng xa xưa… anh nhìn
người phụ nữ ngồi trước mặt đăm đăm… có lẽ nào… đây lại là người
thường cầm tay Bình nắn nót từng nét chữ, dạy cho Bình những bài toán
cộng trừ… Tại sao vừa nhắc tên chú Kiên là Bình có thể liên tưởng và nhận
ra ngay, còn người phụ nữ này ? Năm tháng chất chồng lên tuổi đời đã xóa
nhòa đi nét quen thuộc thuở nào. Mồ hôi rịn ra trên trán Bình.

Bích Trân nhìn Bình ái ngại. Ánh mắt Bình có điều gì khiến bà bối rối.
- Cháu đừng nôn nóng, giờ này Thảo Vi cũng sắp về.
Câu hỏi đột ngột của Bình khiến Bích Trân giật mình:
- Cô … cô có phải là … của chú Kiên?
- Sao cháu biết ông Kiên ?
- Chú Kiên và gia đình cháu là chỗ quen thân. Khi về nước, chú Kiên có
nhờ cháu đến đây.
Bích Trân nhìn Bình với vẻ lung túng ngỡ ngàng. Bình nói tiếp:
- Cháu nhớ rồi. Hồi cháu còn nhỏ, chú Kiên và cô… Trân hay đến nhà
cháu chơi, cô còn chỉ cho cháu học bài.
Bích Trân không thể nào ngờ, trước mặt bà là cậu bé Bình hay bị đòn vì
bôi mực đầy tập vở năm nào.
- Bình… cháu là con của anh chị Châu phải không?
- Dạ đúng rồi, nhìn cô… cháu cứ ngờ ngợ. Vậy mà lâu nay cháu không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.