kiêu ngạo ít thông cảm, sẻ chia. Cô ấy đòi hỏi hơi nhiều và muốn mọi cái
đều tròn trịa, viên mãn. Nhưng thôi, mình đổi đề tài, nói chuyện khác vui
hơn.
- Chuyện tình của anh cũng vui và hấp dẫn đấy chứ! Vi thích nghe để còn
học tập kinh nghiệm.
Bình sửng sốt:
- Trời ơi, Vi nói đùa đấy à? Nhưng Vi đang thực hành điều ấy với ai vậy?
- Thực hành điều gì?
- Thì… cái kinh nghiệm chết tiệt mà Vi đang muốn tập tành đó.
Như nhớ ra, Thảo Vi đáp bừa:
- Với anh bạn cùng lớp. Anh ta rất thích Vi, ngày nào sau giờ học cũng đòi
đưa Vi về nhà. Còn Vi thì cũng bắt đầu “cảm” rồi.
Bình ngẩn người ra:
- Chắc anh ta phải đẹp trai, học giỏi?
- Học giỏi thì đương nhiên rồi. Còn đẹp trai không thì không biết nữa…
Ờ… trông cũng sáng sủa.
- Nhà anh ta hẳn là giàu?
- Điều này khó xác định hơn, vì anh ấy hay mua kẹo cho Vi, nhưng mỗi
tuần phải đi dạy kèm ba buổi.
- Cảm động quá nhỉ! Nhưng Vi coi chừng ngậm phải viên kẹo đắng.
- Khó gì, đắng thì Vi sẽ nhả ra.
- Vì đừng đưa hắn tới đây nhé.
- Sao vậy? Vi nghĩ là chỗ này rất thích hợp cho những người mới bắt đầu
“cảm” nhau.
- Nhưng tôi không muốn thấy hắn cặp kè với Vi đến đây. Chỗ này Vi hãy
dành riêng cho tôi. Tình bạn đôi khi cũng có những ích kỷ… rất khó nói.
Thảo Vi ngước nhìn Bình cười nụ, rồi vội cúi xuống khuấy ly cà phê. Biết
là nó đắng nhưng nhiều người cứ thích uống. Lần đầu hớp thử một ngụm,
Thảo Vi nhăn mặt, cô nuốt khổ sở như uống thuốc bắt. Tối về, trằn trọc
suốt đêm không thể nào chợp mắt được. Thế mà lần này, Thảo Vi bướng
bỉnh gọi tiếp cà phê. Dẫu sao, vị đắng của cà phê còn dễ chịu, nhiều thứ
còn đắng hơn mà người đời vẫn phải nuốt.