- À, cái khoản này thì phải hối lộ mới được. Thôi em lên phòng học bài
đây.
- Nói đi, mai anh cho mười gói ô mai.
- Nhớ nhé, nhưng anh hay ăn gian lắm. Mai mấy giờ mới được.
- Trước khi anh đi làm.
- Vậy đưa chìa khóa xe đây em giữ. Sáng có mười gói ô mai chuộc, em đưa
lại cho.
Bình đút tay vào túi quần, lấy nắm tiền lẻ đưa cho Oanh. Bình cốc nhẹ lên
đầu em gái:
- Thôi hối lộ liền tại chỗ. Bảo Thi nhắn gì anh?
Cô bé cười tít mắt:
- Chị ấy nhắn tới gấp. Nếu không thì nghỉ chơi với anh luôn.
Bình nghĩ thầm: Dọa nhau hoài, muốn nghỉ chơi thì nghỉ. Chứ mỗi chút
mỗi giận hờn ai mà chịu nổi…
Bình đi thẳng về phòng riêng, gieo mình xuống giường. Anh gối tay dưới
đầu, suy nghĩ miên man. Lạ thật! Cái tên Bảo Thi giờ đây không còn làm
Bình xôn xao như trước. Anh mơ hồ nhận ra điều ấy, nhưng không dám
thừa nhận. Trái lại, từ lúc gặp Thảo Vi, tâm hồn Bình rung động lạ kỳ. Nhất
là chiều nay, tuy chỉ ngồi bên nhau nói chuyện vu vơ nhưng Bình thấy khó
lòng lìa xa cô gái này. Có lẽ…
- À quên, chú Kiên nhắn anh chiều mai đến khách sạn Thanh Bình gặp chú
ấy gấp.
Oanh lấp ló ngoài cửa, miệng nhai đầy ô mai.
- Anh nghe rồi.
Bình ngồi bật dậy, sắp xếp mớ giấy tờ trên bàn. Anh nhìn quanh phòng.
Căn phòng khá bừa bộn, quần áo vắt đầy ghế, sách vở mỗi nơi một quyển.
Thỉnh thoảng Bảo Thi vẫn hay lên đây, Bảo Thi chê Bình ở dơ, luộm
thuộm. Thay vì sắp xếp lại cho ngăn nắp, Bảo Thi nằm duỗi chân trên ghế,
điềm nhiên nghe nhạc.
Bình tốt nghiệp Bách Khoa ngành cơ khí thuộc loại giỏi. Anh được nhận về
làm việc ở một nhà máy cơ khí phụ tùng. Bình thích ứng với công việc rất
nhanh. Sau thời gian thực tập, Bình được công nhận là một kỹ sư có năng