MÂY TRÔI VỀ PHÍA CUỐI TRỜI - Trang 58

- Anh lau tóc tai mặt mũi đi. Anh đi đâu mà dầm mưa gầm gió thế này?
Bình vừa lau mặt vừa trả lời chậm rãi.
- Anh không thể ngồi yên vì anh chợt nhận ra một điều…
Bình ngưng lại, tia nhìn xoáy vào đôi mắt Thảo Vi. Bỗng nhiên Thảo Vi
cảm thấy lúng túng.
- … Anh nhận ra điều gì…?
- Vi tha lỗi cho anh, nếu anh nói ra điều này lỡ xúc phạm Vi… Anh muốn
đến đây trốn chạy nỗi cô đơn. Sáu ngày qua, anh đã thử thách mình. Anh
tưởng tượng những điều không tốt về Vi, anh tìm mọi cách đừng nghĩ tới
Vi. Nhưng anh hoàn toàn thất bại… Anh lao ra đường giữa cơn mưa với
mong ước được nhìn Vi… một phút rồi anh về!
Thảo Vi ngỡ ngàng tròn xoe mắt nhìn Bình:
- Anh nói gì Vi không hiểu…?
Gương mặt Bình trông thật khổ sở:
- Anh nói rõ ràng vậy mà Vi không hiểu sao? Vi không dành cho anh chút
xíu tình cảm nào sao?
- Có… có… Vi đâu có ghét anh. Vi vẫn xem anh là bạn.
- Chưa có cô gái nào làm anh xúc động như Vi. Anh muốn nói là anh rất
nhớ Vi, muốn nghe Vi nói, muốn nhìn Vi cười… và muốn hôn Vi nữa. Thảo
Vi! Anh phải làm sao để được yêu em?

Thảo Vi ngồi lặng yên. Ngoài hiên tiếng mưa vẫn rơi rả rích. Bình hơi
chồm người tới nắm lấy bàn tay Thảo Vi đang buông lơi trên thành ghế.
Thời gian như ngưng đọng lại. Có lẽ đó là phút giây quan trọng nhất đời mà
sau này Thảo Vi sẽ nhớ mãi.

Cơn mưa rồi cũng dứt, Thảo Vi như sực tỉnh, cô khẽ khàng rụt tay lại, mỉm
cười bối rối.
- Anh nói chỉ muốn gặp em một phút, nãy giờ lố nhiều rồi đấy…
- Vi muốn đuổi anh về ư?
Thảo Vi cúi xuống, cô không muốn Bình đọc thấy trong mắt cô nỗi khát
khao chờ mong. Cô lúng túng biện minh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.