MÂY TRÔI VỀ PHÍA CUỐI TRỜI - Trang 79

Giọng Bình chịu đựng:
- Em có thích quán cà phê Thanh Trúc không? Chúng mình sẽ đến đó.
- Anh đưa em về nhà, không thì em nhảy xuống.
Biết không thể lay chuyển được Thảo Vi, Bình lẳng lặng đưa cô về. Tới
cổng, Vi nhảy xuống nhanh nhẹn như con sóc và đóng sầm cánh cửa trước
mặt Bình.
Thảo Vi chạy vội về phòng. Cô úp mặt vào gối khóc ngon lành như đứa trẻ.
Thấy Vi chạy ào ào như ma đuổi, mẹ cô vội vã bước theo sau. Mẹ ngồi
xuống bên giường dịu dàng vuốt tóc con gái:
- Có chuyện gì làm con buồn?
Không kiềm chế nổi, Thảo Vi nấc lên từng cơn. Tiếng khóc của con gái như
cào xé lòng người mẹ. Mẹ quýnh quáng ôm Thảo Vi vào lòng.
- Có chuyện gì nói cho mẹ nghe. Thằng Bình làm con giận phải không?
Thảo Vi sụt sùi:
- Mẹ ơi con khổ quá!
Mẹ cô chết điếng:
- Hay là con đã lỡ…
- Con chỉ muốn chết thôi, mẹ ơi!
Mẹ bắt đầu mất bình tĩnh nói mà như mếu:
- Sao con dại dột vậy hả Vi? Con có biết là mẹ khổ lắm không?
- Nhưng con biết làm sao hả mẹ… Con không thể tha thứ cho người một
lừa dối.
Mẹ tái mặt:
- Thằng Bình lừa dối con? Có thật vậy không?
Thảo Vi gật đầu im lặng.
Mẹ than thầm: “Trời ơi sao nó lặp lại con đường của tôi ngày trước. Vi ơi,
mẹ đã dặn con mà!”.
Thảo Vi ngồi dậy lau nước mắt. Cô thấy mẹ nhìn mình một cách lạ lùng.
Thảo Vi băn khoăn hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, nếu như con và anh Bình không thành, mai mốt con lấy chồng
khác liệu người ta có quên được quá khứ của con hay là người ấy dằn vặt
con như ba dằn vặt mẹ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.