MÊ CUNG ÁN - Trang 103

ấy quả quyết vãn sinh đã khiến nàng ấy mất mặt trước các vị phu nhân. Vãn
sinh thấy mệt mỏi sau bữa tiệc và không muốn thanh minh nhiều. Vãn sinh
ngồi trên giường uống trà trong khi hai tỳ nữ giúp thê tử thay y phục. Rồi
nàng ấy kêu đau đầu và sai một tỳ nữ xoa bóp hai vai một lúc. Sau đấy, vãn
sinh và thê tử đều đi nghỉ.”

Địch Công cuộn tờ giấy mà ông vừa ghi chép lại. Ông thản nhiên nói, “Ta
vẫn không tìm thấy bằng chứng liên quan đến Ngô Phong.”

“Khẩn xin đại nhân”, Đinh Y kêu lên, “phải dùng hình để thẩm tra tên sát
nhân đó! Như vậy y mới thú nhận đã phạm tội ác tày đình này!”

Địch Công đứng dậy và tuyên bố điều tra ban đầu đã khép lại. Ông quay lại
sân trước mà không nói lời nào. Khi ông lên kiệu, Đinh Y kính cẩn cúi
chào.

Vừa trở về huyện nha, Địch Công đến thẳng nhà lao. Đề lao cho biết Tiền
Mưu vẫn hôn mê. Địch Công lệnh cho ông ta gọi đại phu đến. Ông phải
làm mọi cách có thể để hồi tỉnh Tiền Mưu. Rồi ông cùng Đào Cam và
Hồng Lượng đến thư phòng của mình.

Vừa ngồi xuống bên án thư, Huyện lệnh đã lấy trong tay áo ra lưỡi dao găm
của hung thủ. Ông sai người đi pha một ấm trà nóng.

Khi uống trà, Địch Công ngồi tựa người ra sau. Khẽ giật bộ râu dài, ông
nói, “Đây là một án mạng dị thường. Ngoại trừ động cơ và danh tính hung
thủ, chúng ta phải đối mặt với hai vấn đề thực tế nữa. Trước hết, hung thủ
đã ra vào căn phòng khóa kín như thế nào? Thứ hai, hắn đã đâm lưỡi dao
kỳ dị vào cổ nạn nhân ra sao?”

Hồng Sư gia bối rối lắc đầu. Đào Cam chăm chú nhìn con dao nhỏ, những
ngón tay luồn ba dải tóc dài trên má trái. Y nói, “Đại nhân, có lúc thuộc hạ
nghĩ mình đã giải quyết được vấn đề. Khi dạo qua những châu huyện ở
miền Nam, thuộc hạ có nghe người dân kể nhiều chuyện về đám người man

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.