MÊ CUNG ÁN - Trang 122

“Đúng rồi, nếu quả như vậy thì khách quan đã đến sai nơi cần đến rồi”, chủ
quán nói. “Đám mỹ nữ dị tộc từ bên kia biên giới đều ở cả Bắc Liêu
phường, cách nơi này tầm nửa canh giờ đi bộ. Những mỹ nhân người Hán
thì ở Nam Liêu phường, bên kia hồ sen ở góc Đông Nam trấn.“Hắn còn tỏ
vẻ thông thạo, “Nhưng những mỹ nhân ở đây sẽ không có hứng với những
thân sĩ thanh cao từ kinh thành đến như khách quan. Giờ đây, khách quan
mới thực là một người cùng nghề thú vị. Sao khách quan không kể cho bọn
ta nghe vài chuyến phiêu lưu của ngài trên đường?”

Vừa nói, gã vừa đẩy chỗ tiền xu lại phía Mã Vinh và bảo, “Tuần rượu đầu
tiên là ta mời ngài!”

Hai kẻ kia, vốn mong được uống miễn phí, bỗng tràn trề hứng khởi.

“Một hảo hán như ngài”, một kẻ tán tụng Mã Vinh, “chắc chắn đã hạ gục
nhiều tên ác khấu trên đường đi!”

Mã Vinh làm như mình đã bị chúng thuyết phục. Cả đám vào quán, ngồi
xuống một bàn rộng. Mã Vinh chọn chỗ ngồi đối diện với cầu thang. Chủ
quán cũng ngồi xuống bàn đó và những bát rượu được bày ra quanh bàn
một cách nhanh chóng lạ kỳ.

Đang kể lại mấy câu chuyện ly kỳ hung hiểm, Mã Vinh thấy Ngô Phong từ
cầu thang bước xuống. Y dừng lại ở nửa chừng và nhìn Mã Vinh bằng ánh
mắt lạnh lùng.

“Ngô họa sư, ngài có ngồi cùng bọn ta không?” Chủ quán mời. “Vị này
đang kể những chuyện vô cùng ghê gớm!”

“Ta bận rồi”, Ngô Phong đáp, “nhưng đến tối muộn ta sẽ xuống. Nhớ phần
ta chút rượu thịt!” Nói xong, y lại quay lên gác.

“Đó là người thuê nhà ở quán ta, một vị khách vui tính. Ngài sẽ thích nói
chuyện với y đấy. Đừng ra về trước khi y xuống đây!” Rồi gã lại rót tiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.