MÊ CUNG ÁN - Trang 124

Sau chưa đầy nửa canh giờ, một cánh cửa sổ phòng họa từ từ mở, Ngô
Phong nhìn ra. Đào Cam đứng bất động, biết rằng y không thể nhìn thấy
mình do có bóng tối sau lưng.

Ngô Phong trèo qua khung cửa sổ, rón rén như một con mèo dọc theo
dương dài cho đến khi lên được nóc nhà phụ. Rồi y trèo qua lan can và
buông mình xuống mái nhà phụ nghiêng dốc. Một lát, y đã thu mình trên
mái ngói, dường như đang tìm một khoảng trống giữa những vò rượu ở
dưới. Rồi y khéo léo nhảy xuống giữa hai hàng vò rượu và lập tức đi theo
lối đi hẹp giữa tửu điếm và ngôi nhà kế bên.

Đào Cam rời khỏi chỗ nấp. Y chạy ra khỏi con ngõ nhanh nhất có thể, suýt
gãy chân khi vấp phải một chiếc thùng gỗ cũ. Khi rẽ ra khỏi con ngõ, y
đụng ngay phải Ngô Phong.

Đào Cam giả làm một kẻ hạ lưu mà vội buông ra câu chửi thề. Nhưng Ngô
Phong vội vã bỏ đi mà không ngoái lại, hướng thẳng ra phố chính. Đào
Cam đi theo sau y một quãng.

Trên phố có một đám đông và Đào Cam không cần phải thận trọng ẩn mình
trong bóng tối. Khá dễ dàng để bám theo Ngô Phong vì chiếc khăn kỳ dị
của họa sư lạc lõng giữa những chiếc mũ đen của người khác.

Ngô Phong vẫn tiếp tục đi theo hướng Nam rồi bất chợt rẽ sang phố bên.
Đâu đó trên phố có vài người. Đào Cam vẫn bước từng bước vội vã, kéo
chiếc cúc ở giữa đỉnh mũ cho đến khi nó biến thành chiếc mũ có chỏm của
người dân bình thường. Y lấy trong ống tay áo ra một ống tre dài tầm một
thước. Đây là một trong số những món đồ lợi hại của Đào Cam. Đó là ống
tre có chứa sáu ống tre khác theo kích thước nhỏ dần. Y kéo dài ống tre ra
và biến nó thành một chiếc gậy. Đào Cam lại thay đổi dáng đi thành dáng
vẻ bình thản của một lão nhân. Y theo sát cho đến khi tới gần Ngô Phong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.