MÊ CUNG ÁN - Trang 125

Tay họa sư rẽ sang một ngõ nhỏ khác và Đào Cam đã ở ngay sau hắn. Hai
người lúc này đã vào một khu vực yên tĩnh, Đào Cam nghĩ cả hai chưa thể
đi xa khỏi cổng thành phía Đông. Ngô Phong dường như khá quen thuộc
khu vực này. Y rẽ sang một con phố nhỏ khác, dường như hoàn toàn vắng
người.

Đào Cam cũng rẽ vào và bám theo Ngô Phong. Y thấy đây là đoạn đường
cụt, tận cùng là một cổng vòm của một ngôi chùa nhỏ. Hình như ngôi chùa
này đã bị bỏ hoang vì cánh cổng gỗ đã đổ nát và bên trong tuyệt không thấy
ánh nến. Cũng không có bóng sư sãi nào.

Ngô Phong đi thẳng vào trong và leo lên những bậc đá rạn vỡ dẫn lên cổng
vòm đó. Hắn đứng đó và nhìn quanh. Đào Cam vội thu mình lại. Khi y ngó
ra lần nữa, Ngô Phong đã vào trong chùa.

Đào Cam đợi một lát rồi bước ra và thong dong bước vào chùa như thể tản
bộ. Trên cổng vòm, y thoáng thấy ba chữ lớn khắc trên đá đã bị thời gian ăn
mòn, đề “Tam Bảo tự”.

Đào Cam leo lên từng bậc và bước vào trong. Ngôi chùa có vẻ đã bị bỏ
không nhiều năm. Mọi vật dụng đều không còn và nơi trước kia là bệ thờ
thì trống trơn. Y không thấy gì ngoài những bức tường đá trơ trọi. Đâu đó
trên mái có một lỗ thủng khiến y có thể trông thấy những vì sao trên bầu
trời tăm tối.

Đào Cam rón rén đi lại dò xét khắp nơi. Nhưng không thấy bóng dáng Ngô
Phong đâu. Cuối cùng, y ngó ra cửa sau. Y vội rụt đầu lại bên trong khung
cửa. Có một khu vườn nhỏ với tường bao quanh, chính giữa là một ao cá.
Bên bờ ao có một chiếc ghế đá cổ. Ngô Phong đang ngồi một mình ở đó,
ngồi chống cằm và dường như đối với họa sư, ao cá này có một niềm hấp
dẫn lạ kỳ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.