MÊ CUNG ÁN - Trang 152

“Lão Hồng à, sau khi bước vào phòng, lão sẽ không cười nổi đâu. Trong đó
chỉ toàn là âm hồn của người chết đầy đau đớn!”

Khi Đào Cam trở lại, ba người cùng vào thư phòng. Địch Công chỉ một hộp
giấy cứng nhỏ nằm trên sàn và nói, “Hôm nọ, ta đã để chiếc hộp này trên án
thư, bên cạnh nghiên mực. Đó chính là hộp mơ tẩm đường được tìm thấy
trong tay áo Đinh tướng quân. Một con chuột đã ngửi thấy. Xem đi, có thể
trông thấy rõ ràng từng dấu chân chuột nhỏ xíu in trên mặt bụi dưới chân án
thư.”

Địch Công ngừng lại và cẩn thận dùng hai ngón tay nhặt chiếc hộp lên.
Ông đặt nó lên án thư. Họ thấy một góc vỏ hộp đã bị gặm.

Địch Công mở chiếc hộp. Một trong số chín quả mơ đã biến mất.

“Đây là hung khí thứ hai của tên sát thủ”, Địch Công nghiêm mặt nói.
“Những trái mơ này đã được tẩm độc!”

Ông ra lệnh cho Đào Cam, “Tìm trái mơ còn lại trên sàn đi. Nhớ đừng
chạm vào nó!”

Đào Cam quỳ gối tìm. Y thấy trái mơ ấy đã bị ăn một nửa, dưới chân một
kệ sách.

Địch Công gỡ chiếc tăm cắm trên y phục của mình và cắm vào trái mơ.
Ông bỏ lại trái mơ vào hộp và đậy lại.

“Bọc chiếc hộp này vào giấy dầu”, ông bảo Hồng Sư gia. “Chúng ta sẽ đưa
nó về huyện nha để điều tra thêm.”

Địch Công nhìn quanh rồi lắc đầu nói, “Chúng ta sẽ trở lại huyện nha. Đào
Cam hãy niêm phong cửa phòng lại và hai Bộ khoái vẫn phải canh gác bên
ngoài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.