MÊ CUNG ÁN - Trang 166

Địch Công sai người đem trà nóng đến. Trong khi uống, ông nói với lão
Hồng, “Ta rất mừng vì ít ra Phương Bộ đầu cũng đã có vài tin tức về trưởng
nữ bị mất tích. Giờ đây, rõ ràng là cô nương ấy được Ngô Phong vẽ lại
trong tranh, ta nhận ra khuôn mặt ấy có vài điểm tương tự ở tiểu nữ Huyền
Lan của Phương Chính. Đúng ra ta phải nhận ra ngay!”

“Đại nhân, người duy nhất nhận ra có điểm giống nhau”, Sư gia kín đáo
nói, “chính là hộ vệ quả cảm của ngài, Mã Vinh!”

Địch Công mỉm cười nói, “Hình như Mã Vinh để ý đến Huyền Lan nhiều
hơn cả ta và lão!”

Rồi vẻ mặt Địch Công lại trở nên nghiêm nghị như thường lệ. Ông chậm
rãi nói, “Chỉ có trời mới biết chúng ta sẽ tìm thấy cô nương ấy trong hoàn
cảnh nào, nếu mọi chuyện đúng như ta nghĩ. Nếu dịch những vần thơ của
tên họa sư dễ xúc động kia sang ngôn ngữ thường ngày, thì rõ ràng là khi
đến ngôi chùa ấy, Bạch Lan mặc một chiếc áo choàng bình thường. Như
vậy là cô nương ấy bị cầm tù trong một ngôi nhà gần chùa, có thể dưới tay
một kẻ dâm đãng đồi bại. Khi phát hiện ra nàng bí mật rời nhà, hắn có thể
sợ hãi mà giết nàng ấy. Một ngày nào đó, thi thể cô nương ấy sẽ được tìm
thấy dưới một cái giếng cạn…”

“Trong khi đó”, Hồng Sư gia nhận định, “chuyện này lại không đưa ta đến
lời giải cho vụ án giết Đinh Tướng quân. Thuộc hạ e rằng chúng ta phải
dùng hình với Ngô Phong để tra án.”

Địch Công không phản ứng trước nhận định của Hồng Sư gia. Ông nói, “Ta
đã nhận thấy một sự thật thú vị. Trong suốt phiên xử án, khi ta nhắc đến
một nữ nhân thì cả Ngô Phong và Đinh Y đều biển sắc mặt; Đinh Y thì rõ
ràng sợ hãi. Ngay khi Đinh Y nghe thấy đó là trưởng nữ của Phương Bộ
đầu, anh ta tỏ rõ vẻ an tâm. Như vậy phải có một nữ nhân liên quan đến vụ
giết Đinh lão tướng quân. Hiển nhiên vẫn là người mà Đinh Y đã dành cho
những vần thơ nồng nàn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.