MÊ CUNG ÁN - Trang 19

Địch Công mệt nhọc mỉm cười, cố tìm cách ngồi dựa vào đống hành lý sao
cho thoải mái hơn. Ông nói, “Hình như tàn dư của đám Phật tử cuồng tín ở
kinh thành đã bắt tay với đồng đảng trong đám thương gia Quảng Châu,
gây ảnh hưởng đến việc thuyên chuyển của ta từ rất lâu, trước cả khi ta kết
thúc nhiệm kỳ ở Phổ Dương. Nhưng đáng giá nhất vẫn là được giữ chức
Huyện lệnh ở một huyện hẻo lánh như Lan Phường. Chắc chắn chúng ta sẽ
gặp những sự vụ đặc biệt lý thú mà những châu huyện lớn hơn ở Trung
Nguyên không bao giờ có.”

Hồng Sư gia cũng đồng ý nhưng trông vẫn còn mệt mỏi. Lão đã ngoài lục
tuần, nỗi khổ nhọc trong chuyến đi dài này làm lão kiệt sức. Từ thuở ấu
thơ, Hồng Lượng đã là thân tín trong Địch gia. Khi bước vào chốn quan
trường, Địch Công đã coi lão Hồng là vị quân sư thân tín của mình. Ở mọi
nhiệm sở nơi ông giữ chức, ông đều chỉ định lão làm Sư gia ở chốn công
đường.

Người đánh xe vung roi quất ngựa. Cả đoàn người vượt qua ngọn núi và
tiến vào thung lũng theo con đường hẹp quanh co. Họ nhanh chóng xuống
đến thung lũng, dưới này đường đi tối tăm do có những đám tuyết tùng cao
vun vút mọc lên giữa đám cây bụi dày đặc hai bên đường.

Địch Công vừa định bảo thuộc hạ thắp đuốc lên thì nghe tiếng quát rộ lên
cả ở phía trước và phía sau. Một nhóm người mang khăn đen bịt mặt bất
ngờ hiện ra từ giữa đám cây rừng.

Hai kẻ túm chân phải Mã Vinh rồi lôi y xuống khỏi yên ngựa trước khi y
kịp rút kiếm. Tên thứ ba nhảy phốc lên phía sau ngựa của Kiều Thái, kẹp
chặt cổ rồi kéo y xuống đất. Ở phía cuối đoàn người, hai tên đạo tặc khác
đang khống chế Đào Cam và Sư gia.

Người đánh xe nhảy xuống và biến mất vào rừng. Đám gia đinh nhà Địch
Công bỏ chạy thục mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.