MÊ CUNG ÁN - Trang 249

thân phụ ngươi rời khỏi sảnh đường, thì ngươi, kẻ hiếu tử của ông ta, đưa
thân phụ về tận thư phòng. Quản gia đi theo sau ngươi.”

“Đinh công mở khóa cửa. Ngươi quỳ xuống và buông lời lễ nghĩa. Quản
gia bước vào phòng và thắp hai cây nến trên án thư. Rồi ngươi lấy chiếc
hộp trong tay áo ra và lặng lẽ đưa cho thân phụ mình. Có thể lúc đó ngươi
vẫn quỳ gối. Dòng chữ trên mặt hộp đã thay cho mọi lời cần nói. Thân phụ
ngươi cảm ơn và cất chiếc hộp vào tay áo trái.”

“Chính khoảnh khắc đó, quản gia đã bước ra ngoài. Ông ta nghĩ đã trông
thấy thân phụ ngươi cất chìa khóa vào tay áo, và nghĩ những lời cảm ơn kia
là dành cho lời chúc của ngươi. Nhưng lại có một khoảng thời gian không
thể giải thích được kéo dài tầm hai phân chung

*

, khoảng thời gian mà quản

gia đã thắp hai cây nến. Tại sao thân phụ ngươi vẫn đứng đó với chiếc chìa
khóa trên tay? Đương nhiên ông ta đã cất chìa khóa vào tay áo ngay khi mở
xong cửa. Quản gia đã trông thấy ông ta cất chiếc hộp đựng những trái mơ
tẩm độc vào tay áo. Thứ công cụ mà tên nghịch tử vô đạo muốn dùng để sát
hại thân phụ mình!”

1 phân chung bằng 1 phút.

Mắt Địch Công rực sáng như những lưỡi dao phóng vào Đinh Y. Anh ta bắt
đầu run lên, nhưng mắt không thể tránh nổi những tia nhìn như đóng đinh
của Địch Công.

“Ngươi không hề sát hại thân phụ mình”, Địch Công hạ thấp giọng. “Trước
khi ông ta kịp mở chiếc hộp, Tuần phủ Nghê Thọ Kiền đã xuống tay.”

Đinh Y nuốt nước bọt liền mấy lần. Rồi anh ta thốt lên bằng giọng giả tạo,
“Tại sao, tại sao thảo dân lại muốn sát hại gia phụ chứ?”

Địch Công đứng bật dậy. Ông cầm lấy cuộn văn thư mà mình ghi chép về
vụ án của Đinh lão tướng quân. Ông đến trước mặt Đinh Y và một chất
giọng đáng sợ cất lên, “Ngươi quả là kẻ ngu ngốc thậm tệ! Ngươi dám mở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.