MÊ CUNG ÁN - Trang 276

Địch Công cúi người bên phần thi thể trước kia hẳn đã từng là một cô
nương xinh đẹp. Ông quan sát vết dao nham nhở bên dưới ngực trái và
những vết sẹo chưa lành trên cánh tay. Ông nhẹ nhàng lật úp cái xác. Vai và
hông còn hằn lên những lằn roi mỏng.

Ông đứng thẳng người, hai mắt nảy lửa vì giận dữ. Giọng ông căng thẳng,
“Nữ nhân này mới bị giết ở đây hôm qua. Thi thể đã cứng, nhưng chưa hề
thối rữa.”

“Sao nàng ta lại đến được đây?” Mã Vinh thất kinh hỏi. “Nàng ta chắc chắn
đã khỏa thân khi đi qua mê cung! Nhìn xem, gai đã cào rách vế đùi, hai
chân thì lấm bùn dưới ao. Chính nàng ta đã trượt chân trên một phiến đá và
làm gãy cành cây khi cố níu mình đứng!”

“Quan trọng là ai đưa nàng ta đến đây?” Địch Công bực bội. “Gọi Phương
Bộ đầu đi!”

Phương Chính bước vào, Địch Công ra lệnh, “Phương Bộ đầu, hãy dùng áo
choàng của ngươi bọc thi thể này lại. Lệnh cho các Bộ khoái chặt cành cây
làm cáng!”

Bộ đầu bỏ áo choàng ra và cúi xuống bên thi thể đó. Bỗng ông ta kêu toáng
lên, cặp mắt như lồi ra khi nhìn vào thi thể kia, giọng nghẹn lại, “Đây chính
là Bạch Lan!”

Mọi người cùng sững sờ.

Địch Công khoát tay và ôn tồn hỏi, “Ngươi chắc chứ?”

“Có lần, hồi nó mới lên bảy tuổi”, Bộ đầu khóc nấc lên, “nó ngã vào ấm
nước sôi và bị bỏng ở tay trái. Đại nhân nghĩ thuộc hạ không nhớ rõ vết sẹo
đó sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.