MÊ CUNG ÁN - Trang 52

Kiều Thái mau chóng quay lại, dẫn theo sáu kẻ đạo tặc và một ả thôn nữ. Y
trói tất cả lại vào cùng một sợi xích dài.

Đến giữa chốn công đường trống trải, cả đám hoảng hồn nhìn Địch Công
uy nghi trong quan phục, ngồi sau bàn xử án. Sắc diện điềm tĩnh, Địch
Công lệnh cho Đào Cam ghi chép đầy đủ họ tên và nghề nghiệp trước kia
của từng phạm nhân. Rồi ông dõng dạc phán, “Các ngươi phạm tội hành
hung cướp bóc có chủ ý hung bạo giữa chốn công lộ. Theo luật, các ngươi
phải chịu xử trảm, tịch biên gia sản, bêu đầu thị chúng ba ngày trước cổng
thành.”

“Tuy nhiên, nhận thấy trong số các nạn nhân không có ai thiệt mạng và
thân thể không chịu thương tích nghiêm trọng, cũng vì những lý do đặc biệt
mà các ngươi bị đẩy đến tuyệt lộ, nên bản quan quyết định khoan hồng với
các ngươi chứ không dùng hình pháp. Bản quan sẽ phóng thích các ngươi,
nhưng phải có một điều kiện.”

“Tất cả các ngươi sẽ phải phục vụ vô thời hạn cho huyện nha, trở thành
những Bộ khoái dưới quyền của Bộ đầu là Phương Chính, tận tụy trung
thành với triều đình và dân chúng cho đến khi ta trả tự do cho các ngươi.”

Đám phạm nhân lặng người.

“Bẩm đại nhân”, Phương Chính thưa, “chúng thảo dân vô cùng biết ơn ân
đức của đại nhân. Có điều nếu đại nhân làm vậy, chúng thảo dân cũng sẽ
phải chết trong vài ngày tới. Đại nhân chưa được biết đến trò trả thù của
Tiền Mưu đâu, còn nữa…”

Địch Công vỗ án. Giọng ông vang như sấm dậy chốn công đường, “Mau
ngẩng lên nhìn rõ Huyện lệnh của các ngươi! Hãy nhìn cho kỹ quan mạo
mà triều đình ban cho bản quan. Từ ngày hôm nay, chính giờ khắc này, các
ngươi hãy nhớ rằng hàng nghìn mệnh quan của Đại Đường đội mũ quan
giống như ta cũng đang đại diện cho triều đình và muôn dân để hành pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.