MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 120

Gia Luật Thức, ngươi vẫn đều biết, có phải không? Ngươi rõ

ràng là biết được lần này ta trở về nhất định sẽ nhận lấy đau thương,
cho nên ngươi muốn giữ chân ta. Ngươi đã biết, phu quân của ta
chính là Tập Ám, kẻ thù không đội trời chung của Đại Liêu các
ngươi, nhưng ngươi vẫn thả ta trở về.

Trở lại cố hương, ta làm sao đối mặt với hắn, không thèm nghĩ

nữa, không muốn suy nghĩ nữa.

Trong cổ đột nhiên nổi lên một cỗ mùi tanh, còn có cảm giác

ngưa ngứa khó chịu. Thở nhẹ một hơi, không nhịn được ho lên. Một
búng máu nơi cổ họng phun ra, một lần cuối cùng, quay đầu nhìn về
phía Gia Luật Thức phía xa.

Đôi tay Gia Luật Thức gìm chặt cương ngựa, mình không nên

để nàng trở về, dù là về sau nàng oán hận hắn, nhưng ít ra có thể
đem nàng giữ lại bên người, không để cho lòng của nàng lần nữa bị
tổn thương.

Chậm rãi vươn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, hắn

thầm nghĩ, chỉ cần Bách Lý cũng đồng ý vươn tay về phía hắn, hắn
sẽ không chút do dự xông vào quân doanh của địch đem nàng cướp
trở về.

Nhưng là nàng chưa từng, kiên định mà tuyệt vọng lắc đầu,

trên mặt lộ ra một ý cười nhợt nhạt, hơi thở

Bách Lý, ngươi thực sự thà chết ở đất Hán cũng không nguyện

sống ở Đại Liêu ta sao? Là cái gì có thể khiến cho ngươi kiên trì đến
thế?

Thân thể đột ngột không phòng bị ngã về sau, tay Gia Luật

Thức chỉ kịp lướt qua một đường cong trống rỗng trên không trung,
khi nhìn lại, chảy qua giữa khe hở của ngón tay chỉ có nụ cười đạm
bạc của Bách Lý.

Nhắm mắt lại, hai hàng lệ trong suốt trượt ra từ hốc mắt, thân

thể cứng đờ ngã xuống đất, lưng va đập xuống mặt đất giống như
xương cốt đều đã nát vụn, đầu "Bốp" một tiếng, đau đớn vô tận đánh
úp tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.