thần bí nói.
"Tại sao vậy chứ?" Bách Lý nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu
Lam không khỏi cười thầm.
"Nhìn đi, ngươi ngay cả một loại thức ăn cũng không biết, như
thế nào chỉ lấy rau quả a?" Tiểu Lam giơ công cụ trong tay lên làm
mẫu.
"Nhìn thấy không? Như ngươi vậy không phải là quá lãng phí
rồi sao."
Bách Lý học bộ dạng Tiểu Lam một lần nữa đứng lên gặt:" Tiểu
Lam, ngươi xác định là như thế này phải không?"
"Đương nhiên rồi, ta từ nhỏ đã làm loại việc này rồi a, ngươi
xem phòng bếp có món ăn nào giống như ngươi chọn lựa à?"
"Từ nhỏ?" Bách Lý vẫn không hiểu mang theo nghi vấn thốt ra
tiếng.
"Đúng vậy, từ nhỏ ta đã bị mua rồi, không làm việc làm sao
nuôi sống bản thân a." Tiểu Lam cũng không quay đầu lại nói, động
tác trên tay vẫn như cũ không hề lười biếng.
"Tiểu Lam, thật không ngờ hoàn cảnh của ngươi lại như thế,
ta...." Bách Lý nhất thời không tìm được bất kì từ gì để tiếp tục.
"Ai nha, cái này thì có cái gì a, nhìn ta hiện tại đi, cuộc sống
bình thản thế này là tốt nhất." Tiểu Lam lôi kéo Bách Lý, đôi tay
vươn tới khóe miệng Bách Lý: "Bách Lý, ngươi cũng cần phải
thường xuyên cười a, bởi vì lúc ngươi cười rất đẹp mắt.
"Bách Lý, ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị nha." Tiểu Lam
bước tới trước mặt nàng, lông mi của hai b sắp chạm nhau rồi.
"Chuyện gì hả?"
"Đó chính là....ta quên rửa tay, cho nên, trên mặt của ngươi
dính đầy bùn đất đấy." Lời vừa dứt, Tiểu Lam liền nhanh chóng rời
khỏi chỗ bên cạnh Bách Lý, nụ cười rực rỡ trên mặt khiến cho ánh
mặt trời cũng mở rộng tầm mắt.
Bách Lý nhẹ lau vết bẩn trên mặt, khóe miệng không khỏi mở
ra, chỉ cảm thấy lòng lạnh băng lấy được một tia ấm áp, rót vào tận